banner

Thơ > LaLan 9 > 2000

Tương Tư (4)

Chuyện tình đó, mi là người hiểu rõ
Nói ta nghe, bao giờ sẽ nhạt nhòa
Nhật ký ơi, sao chẳng nói cùng ta
Mi im lặng, hay đang cùng ta khóc

Bao năm qua, tưởng chừng vừa thoáng chốc
Bóng hình ai vẫn như mãi gần kề
Vội vã về say đắm những cơn mê
Rồi vội vã vụt oà tan biến mất

Quyển nhật ký ta tìm nơi giấu cất
Nhưng tình kia ta biết cất nơi nào
Khi nhớ ai lòng ta dậy sóng trào
Trong mơảo, ta nghe tình còn thở

Hứa rằng quên, hình như ta chẳng nỡ
Còn nhớ nhiều thì trăn trở không yên
Hỡi tình yêu, nếu đây thật là duyên
Sao tình mãi chập chờn như mộng mị

Mỗi ngày qua ta nhờ thơ tìm ý
Tìm đâu là câu đáp của tình yêu
Thơ một ngày một buồn tới hắt hiu
Còn câu đố vẫn hoài không lời giải

Tối đêm qua giật mình... nghe sợ hãi
Phải tình yêu chỉ cho kẻ độc hành?

LaLan

Tương Tư Ảo

Tặng DxN

Chiều hôm qua ai thẩn thờ ngồi đợi
Đợi đêm về cho gió rũ vầng trăng
Đợi người ta cho nhung nhớ thật gần
Đợi giấc ngủ cho tình ai vào mộng

Biển lăn tăn chỉ gợn vài con sóng
Nước im buồn, chắc biển bận tương tư
Chỉ ngân nga vài âm điệu hiền từ
Nhớ ai quá.... nhớ quá... nhớ quá...

Trên mặt nước cánh hoa ai vừa thả
Trôi lững lờ không biết sẽ về đâu
Người cuối sông gửi nhớ kẻ giang đầu
Hoa vài cánh mà tình sầu vạn đoạn

Mùi tóc ai nhẹ đưa trong gió thoảng
Mây tần ngần đứng lại chẳng đành bay
Làn tóc mềm theo gió nhẹ lay lay
Từng sợi mỏng thèm tay ai ve vuốt

Ở phương Nam trời đông không lạnh buốt
Nhưng lòng ai lạnh lẽo bởi nhớ thương
Ngồi đan tay, ai mộng giấc vô thường
Mi khép nhẹ, tương tư tình vô ảnh ...

LaLan

Tuyết và Biển

Thơ tặng em anh ví mình là tuyết
Thương em nhiều là lúc tuyết đang rơi
Còn tình em anh ví tựa biển khơi
Nhớ anh nhất khi biển tràn dâng sóng

Em kể anh (nghe) chuyện vùng quê biển nóng
Sóng rì rào tình tứ gọi người yêu
Anh bảo em ngoài cửa tuyết rơi nhiều
Tuyết thầm nói "Nhỏ ơi, thương em quá"

Chiều hôm qua, nhìn mây trôi hối hả
Em muốn nhờ chở giúp nhớ về anh
Gửi anh nè, giọt nước biển màu xanh
Về phương ấy kể nỗi lòng cùng tuyết

Anh bồi hồi nói tình mình diễm tuyệt
Chẳng gần nhau mà tâm tưởng chẳng rời
Anh đếm nè, từng hoa tuyết đang rơi
Rồi khẽ bảo "thương nhiều không đếm hết"

Anh bảo em tuyết biển tình đã kết
Dùng tim mình anh dệt thắm thơ yêu
Thơ đơn sơ ba chữ "nhớ em nhiều"
Tặng em đó, cả trời đầy tuyết đổ

LaLan

Chuyện Tình Tuyết & Biển

Tuyết với biển tuy tình xa vời vợi
Nhưng mối tình tuyết biển vẫn vô vàn
Tuyết nhớ biển nên tuyết buồn tuyết đổ
Biển ngậm ngùi, biển vỗ sóng từng cơn

Tuyết tương tư như cậu bé dỗi hờn
Ghen với sóng sao tràn bờ hôn cát
Gió trùng khơi thổi về từng cơn mát
Biển thầm thì..."phương ấy tuyết còn rơi ?"

Biển lăn tăn từng đợt sóng êm đềm
Chắc nhớ quá nên biển buồn trầm mặt
Trời vào xuân hoa tuyết còn ai nhặt
Để thầm thì "nhớ biển quá em ơi" ?

Biển vẫn vậy, dẫu xuân tàn mấy độ
Vẫn một màu chung thủy với tình ai
Hẹn cùng nhau suốt kiếp sẽ nhớ hoài
Rì rào hát "biển thương hoài tuyết trắng"

Dù năm tháng có trở thành đăng đẳng
Biển chung tình, tuyết cũng chẳng đổi thay
Mơ chiều chiều ngồi ngắm cánh nhạn bay
Biển thỏ thẻ, "cùng tuyết về viếng mẹ"

...Có nghe chăng biển chiều cơn sóng nổi
Gửi trao lời về bên tuyết đó không ?
Bảo tuyết ơi, biển sẽ giữ gìn lòng
Chờ ai đó, khi danh thành công toại

LaLan & NK

Ru Anh

Vòng tay em dù không dài không rộng
Nhưng tình em nhiều lắm tợ biển khơi
Dù mai đây duyên có rẽ hai nơi
Em thỏa nguyện được lần ôm tròn mộng

Ngủ đi anh đêm nay trời gió lộng
Xõa tóc mềm em sưởi ấm hồn anh
Ngoài song thưa trăng chênh chếch buông mành
Em khe khẽ cất lời ru tha thiết

Người thương ơi, trong giấc nồng có biết
Có người tình đang thao thức nhớ mong
Lấy máu tim em dệt đoạn tơ hồng
Trong đêm vắng mơ nối cầu ô thước

Phải giờ này em tới bên anh được
Để được nhìn dù chỉ phút giây thôi
Để môi em được khẽ chạm bờ môi
Nếm vị ngọt ân tình đang tích tụ

Ngủ đi anh, mặc xoay vần vũ trụ
Em vẫn ngồi khe khẽ giọng à ơi
Nghe không anh tiếng tình ái ru hời
Ngủ ngoan nhé, cho tình mình say giấc

LaLan

Ngắm Trăng

Anh yêu ơi, nhìn kìa trăng đầu tháng
Đang treo nghiêng có giống miệng em cười
Khuya đêm nay anh có ngắm nhìn trời
Đón trong gió tình em trao nồng mặn

Ở phương đó tuyết đã thôi rơi nặng
Biết anh còn tha thiết nhớ em không ?
Hay yêu thương tan bớt bởi nắng nồng
Để riêng biển một mình thao thức nhớ

Vì thương ai nên biển lòng nức nở
Chớ dạ nào em hờn trách tuyết đâu
Bởi tương tư nên gợn chút dạ sầu
Dõi phương Bắc nguyện cầu mưa ngâu đổ

Ở nơi đây em ngồi nghe sóng vỗ
Nhớ ngày nào vai còn tựa vai nhau
Nhớ nụ hôn hai đứa vội vàng trao
Gió biển mặn... ân tình... sao mà ngọt !

LaLan

Gió Đừng Trêu

Nhỏ nói rồi nha giận thật nhiều
Không thèm chờ nữa, hổng thèm yêu
Ghét cay ghét đắng, người đâu tệ
Để nhớ, để thương mấy buổi chiều

Suốt cả tuần rồi họ mất tiêu
Đâu biết biển buồn cát cô liêu
Sóng lùa thút thít dường như khóc
Làm mủi lòng luôn cả thủy triều

Nhỏ thương bờ biển biết bao nhiêu
Nó buồn, lòng nhỏ cũng hắt hiu
Nhỏ khuyên "biển giỏi đừng đợi nữa
Tim họ chắc băng giống như diều !"

Ý...Năn nỉ mà, gió đừng trêu
Giận quá cho nên nhỏ nói liều
Gió đừng tưởng thiệt, làm diều rớt
Tim họ mất rồi, sợ ... quên yêu!!!

LaLan

Trách Ai

Nhỏ đợi nhỏ trông đã mấy ngày
Giận ghê là giận anh có hay
Đi đâu biền biệt không lời hẹn
Để Nhỏ bơ vơ, biển cũng hờn

Sóng ghét anh rồi, thét từng cơn
Gió bão hình như đã chập chờn
Cát bay rát cả bờ vai nhỏ
Nhỏ hổng thèm về, để ướt luôn!

Anh có xót xa thấy mưa tuôn
Trên má, trên môi từng giọt buồn
Hay là anh ngỡ trời đang khóc
Chẳng phải vì anh lệ Nhỏ rơi ?

Nhỏ muốn trách anh trách cả trời
Se chi tình mõng để tơ lơi
Xui Nhỏ ngây ngô làm con nhện
Trói chặt hồn mình với dây duyên

LaLan

Chỉ Vì Thương, Mi Ướt

Trong tình yêu em như là trẻ nít
Mượn tim ai rồi không nỡ trả về
Bịt hai tai, mắt nhắm giả ngủ mê
Lỡ thương nhớ nên sợ sầu dang dở

Muốn giữ anh trong vòng tay muôn thuở
Để hồn anh mãi mãi chỉ riêng em
Em vốn nghèo như cô bé lọ lem
Sợ mất cả những gì không nên có

Đường tình yêu em gặp nhiều sóng gió
Lệ rơi nhiều hơn cả chuỗi ngày vui
Thêm lần yêu, thêm lần phải ngậm ngùi
Thương không trọn, mà xa thì vương vấn

Giữa đêm nay em nghe mình thầm khấn
Cầu cho anh được hạnh phúc bên người
Mong người thương môi luôn nở nụ cười
Em đâu khóc ! Chỉ vì thương, mi ướt

LaLan

Mộ Thơ

Nhỏ gom thơ gửi tình vào trong đó
Thầm trả ai lời sâu lắng con tim
Tình dại khờ Nhỏ tự nhủ, lặng im
Sao lồng ngực phập phồng như muốn nói

Phút làm quen, ôi dễ thương quá đỗi
Bảo anh rằng "lòng Nhỏ chỉ yêu thơ
Mặc thơ ai làm hồn Nhỏ mộng mơ
Nhưng nói trước, không yêu người đâu nhé"

Trời trêu ai, để ngày trôi lặng lẽ
Thơ dài hơn, tình như cũng thêm nồng
Nhỏ nhìn trời biết thương tuyết màu bông
Đọc thơ nhỏ, anh thèm nghe sóng vỗ

Nhỏ không biết tại trời đông tuyết đổ
Hay tại người mà sóng biển trào dâng
Lầu mộng mơ, thơ anh đã thêm tầng
Tương tư khúc, nhỏ nối dài mấy đoạn

Quá mong manh, tình vào cơn gió loạn
Người ngậm ngùi, thơ cũng nhuộm màu tang
Chữ nợ duyên, trời định phận bẽ bàng
Nhỏ lặng khóc... nhặt thơ về xây mộ

LaLan

Tình Em Như Bọt Sóng

Cũng tại em ví tình như bọt sóng
Hợp vội vàng rồi bất chợt tan nhanh
Giờ vài giây mầu nhiệm ở bên anh
Tay trong tay, em dường nghe tình mất

Em giận mình mang trái tim hành khất
Chẳng nghèo nàn sao lại phải van xin
Lo anh cân nặng nhẹ một chử tình
Sợ phải khóc khi duyên mình nhẹ quá...

Em nuốt vội giọt lệ nồng trên má
Thương tình mình như bọt sóng buồn tênh
Tình thêm lần trôi trên biển lênh đênh
Trang nhật ký...thêm lần...ghi tình đẹp

LaLan

Hội Ngộ - Chia Tay - Ngậm Ngùi

I

Em đứng đây bối rối nghịch tóc mềm
Phút huyền hoặc mơ mình thành sự thật
Em với anh, giờ gần trong gang tấc
Chân ngập ngừng, hồi hộp, sợ mộng tan

Phải anh không, hoàng tử vượt dặm ngàn
Tìm công chúa như ngày nào hẹn ước
Có buồn không, em giờ không chức tước
Chỉ biết cười khúc khích giữa cơn mê

Đừng trêu em, cô bé quá ngô nghê
Bình thường quá mà mơ làm công chúa
Gió lao xao em ngỡ là lá múa
Mừng tụi mình tay được nắm bàn tay

Nhớ không anh, thơ tình ái mình xây
Đêm thao thức, em gieo vần anh họa
Như trong mơ, thơ trở thành phép lạ
Nối cầu thương cho hai đứa vẹn thề...

II

...Ngắn vậy sao cái giây phút cận kề
Giờ chia biệt sao nghe lòng se thắt
Anh cúi xuống nhìn sâu vào đáy mắt
Muốn thời gian đừng quá vội qua mau

Gió ngoài kia vẫn đùa giỡn xôn xao
Sao mà lá nằm yên không múa nữa
Tay trong tay, không gì ngăn ở giữa
Mà dường như khoảng cách cứ rộng dần

Hoàng tử về, công chúa tiễn bước chân
Lòng tự nhủ, huyền thoại giờ đã khác
Không pháo hoa, mà chỉ mưa lác đác
Công chúa buồn, hoàng tử cũng bâng khuâng

Vẫy tay nhau, em đứng lại tần ngần
Lâu đài ngủ, hoàng vương không hẹn lại
Cô công chúa gom thơ tình vụng dại
Áp vào lòng, ru ngọt giấc tình say

Nhìn anh đi tóc em cứ bay bay
Chắc tóc nhớ tay người nên tóc rối
Mím đôi môi giữ nụ hôn trao vội
Vị còn nồng, tưởng tình chẳng biệt ly

III

...Hỡi anh ơi, phải tình mình không thật
Nên vừa gần đã vội vã xa nhau
Tiễn anh về sóng biển cũng xôn xao
Ừ thôi hết, tình tan như bọt nước

Em cười mà, đâu cản chân anh bước
Tại sóng gầm, làm ướt đẫm mi em
Cũng đưa tay, em nghịch mớ tóc mềm
Tóc nhiều quá, đã dài thêm nỗi nhớ...

LaLan

Tiễn Anh Đi

Tiễn anh đi em về lại một mình
Cũng đường cũ sao giờ dài nỗi nhớ
Sóng biển êm em tưởng là hơi thở
Của người tình còn vương lại đâu đây

Anh giờ này đang ngắm gió vờn mây
Có mơ ước thấy lại làn tóc rối
Có phút nào nghe lòng mình bổi hổi
Khi vô tình bắt gặp thoáng hương quen ?

Ngắm trời xa em nghe dạ hờn ghen
Giận cơn gió mang tình anh xa khuất
Em được gì...mà giờ đau tình mất
Biển si tình, biết tuyết có vấn vương ?

Anh ra về mang theo nửa trời thương
Nửa ở lại - nắng dường phai sắc thắm
Chớp nhẹ mi, em nghe môi mặn ấm
Em khóc rồi... nhớ anh quá đi thôi!

LaLan

Ngày 05/07/2003

Người Gửi Cho Tôi

Người gửi cho tôi trái tim hồng
Tôi đem ấp ủ giữa chờ mong
Giữ từng hơi thở cho tim ấm
Như giữ tình tôi vẫn mãi nồng

Người gửi cho tôi ánh mắt trong
Thương yêu mắt nói hộ cho lòng
Mắt người tình tứ nồng say quá
Khiến cả hồn tôi luống phập phồng

Người gửi cho tôi sắc cầu vồng
Vào mơ tôi dạo bước thong dong
Tôi gom muôn sắc đan thành mộng
Mong ước tình duyên vẹn chử đồng

Ai hay trời đất nổi cơn giông
Vô tình người gửi cả mùa đông
Tim tôi giờ lạnh, hồn giá buốt
Tình bỏ đi rồi, giữ bằng không

LaLan

Không Đề

Vậy là hết không gì cho nhau nữa
Em quay về tim nức nở từng cơn
Kể từ nay thôi hết giận hết hờn
Cầu ô thước chưa xây mà gãy nhịp

Chân nhỏ bé em theo tình chẳng kịp
Gục bên đường em khóc chỉ mình thôi
Gặp làm gì để vạn kiếp chia phôi
Em khờ dại tin chi vào thần thoại ?

Dốc cuộc đời trước mặt dài thoai thoải
Bắt đầu thôi, em đã kiệt sức rồi
Gắng đào mồ chôn vội mối tình côi
Em dâng lễ bằng mãnh hồn rướm máu

Em muốn khóc, nhưng lệ lòng đã ráo
Vì bao đêm em làm kẻ si tình
Em muốn cười cho tan nát tâm linh
Để quên hẳn em đã từng biết khóc

Còn lại đây những giọt buồn châu ngọc
Tưới hoang mồ... tình thôi nhé... nằm im
Đêm từng đêm mi hãy cứ đắm chìm
Hát cho hết những khúc tình bỏ lỡ

LaLan

⟸ Thơ