banner

Tản Mạn


Tản Mạn Ngày Xuân

Từ nhỏ tôi đã mê Tết lắm. Ai lại không mê Tết chứ? Được khoe áo mới, được khỏi làm bài và còn được lì xì nữa. Thắm thoát mà tôi đã xa Việt Nam bảy năm rồi. Cây mai trưóc sân nhà cũ chắc giờ đã lớn. Không biết năm nay Dì Ba tôi có nhớ tưóc lá mai không.

Tôi còn nhớ có một năm, cây mai còn nhỏ lắm. Ba tôi háo hức biểu chị em tôi đi tước lá để nó kịp nở ngày xuân. Sau đó ba cha con ngày nào cũng tưới và nhìn cây mai tràn đầy hy vọng. Vậy mà tới ngày mồng một Tết. không có một cái nụ nào chịu nở hết. Toàn lá là lâ. Chị Hai giận ghê lắm, đi qua đi lại liếc nó cả mấy ngày.

Năm kia cậu tôi về Việt Nam. Khi trở qua, cậu đã giấu một cây mai con đem qua cho mẹ. Mẹ tôi vui lắm. Chăm sóc cây mai như là chăm sóc một tình yêu. Mà cũng phải. Đối với mẹ tôi, cây mai là hình ảnh của Việt Nam, của ngôi nhà cũ, và cả của đôi mắt biết cười của ngoại. Năm rồi ngoại mất, mẹ lấy miếng vải trắng nhỏ xíu cột cho cây mai. Tôi cũng lặng lẽ đính một miếng vải tang vào ngực áo. Tôi và mẹ ngồi bên chậu mai. Mắt mẹ rưng rưng, mắt tôi thì ráo hoảnh, nhưng cả hai đều thắm thía sự mất mát của một tình thâm.

Năm nay, gió xuân lại ngấp nghé bên đường. Cây mai nhỏ của mẹ tôi lần đầu thay áo mới. Nhất định năm nay nó sẽ biết trổ bông. Tôi đã nhìn thấy một vài cái nụ tươi xanh lắm. Mẹ tôi bảo Tết xa quê, có màu vàng của hoa mai làm cho căn nhà thêm ấm. Giao thừa sắp sang. Mùa xuân nơi đây, cỏ cây có sương ướt đẫm. Tôi lẽo đẽo theo ba đi xông nhà đầu năm. Tôi hái vội một lá mai cất vào trong túi rồi mĩm cười chế giễu mình "tin dị đoan vừa thôi cô nhỏ". Thì tin chút có sao đâu. Ngoại hay nói, đầu năm mà hái lá cây là hái lộc. Tôi chỉ muốn một chút may mắn thôi mà. Tôi ngoái đầu nhìn chậu mai. Ồ, một cái hoa vàng vừa mới nở. Tôi như thấy ngoại đang cười.

LaLan
Xuân Canh Thìn năm 2000

Trường Cũ

Em kể anh nghe, có lần em đi bộ ngoài đường, nghe được tiếng ve sầu kêu. Lúc đó, em thấy nhớ "nhà" đến lạ. Nhớ tiếng ve râm ran, nhớ những chùm hoa phượng nở đỏ thắm ven đường. Ngày xưa đó, có người cứ hái trộm hoa để đầy trên giỏ xe của em những lúc tan trường. Có lẽ bên đó bây giờ đang vào mùa mưa. Em còn nhớ những buổi đi học về, mỗi bận gặp mưa là em vô cái quán bên đường để tránh. Em thích ngồi đó mà nhìn mưa. Ở đó có cô chủ quán pha nước tắc rất ngon. Lần trước em về Vietnam, đi ngang, không nhìn thấy cái quán ở đó nữa. Không biết từ lúc nào, những kỷ niệm thuộc về em đều kéo nhau đi hết. Hai ngôi trường tiểu học cũ đều bị dời đi nơi khác. Em không còn trường cũ, không còn quán cũ, ký ức về chút tình yêu cũ cũng sắp bị nhạt nhoà luôn rồi. Xung quanh, mọi thứ đang đổi khác: mới hơn, đẹp hơn, và cũng xa vời hơn.

Rồi em cũng đợi được ngày về. Anh nói sẽ đưa em đi thăm ngôi trường cũ. Em chần chờ, trường bị dời rồi, đâu phải cũ của em nữa đâu. Nhưng em cũng theo anh. Em nhìn thấy cây bồ đề ở góc sân trường. Anh nói anh cho người dời từ trường học cũ về đây. Trường nguời ta trồng phượng vỹ, còn trường mình sao có thể thiếu cây bồ đề. Vậy là em khóc. Anh lúng túng quay đi. Có lẽ đang thầm mắng em dở hơi. Anh đâu biết em thật xúc động. Cảm ơn anh, người bạn thời niên thiếu, đã giữ giùm em chút kỷ niệm tuổi học trò.

em đứng đây
nghe lòng rộn rã
như thấy mình
sống lại tuổi mười hai

Cô bé khờ
tóc chưa tới bờ vai
ngồi trong lớp
hồn bay ngoài cửa sổ
có anh bạn ngồi bên,
muốn quen mà làm bộ
rụt rè hoài không dám lấn lằn ranh

Trường mình xưa
không phượng đỏ thắm cành
chỉ đôi gốc bồ đề che mưa nắng
em ra đi mười mấy năm đằng đẳng
sân trường xưa không đợi nổi người về

Cứ ngỡ rằng
chiều năm ấy rời quê
kỷ niệm mất
không gì lưu luyến nữa
chợt hôm nay nhìn lá rung ngoài cửa
biết mình còn có chổ để mà thương

Cám ơn anh
thần thoại giữa đời thường
cho em chút thân quen nơi trường lạ
cám ơn anh
giữ tàng cây xanh lá
che giùm em êm ả một khoảng trời
cám ơn anh
giữa dòng đời hối hả
vẫn nhớ về nợ tiền lá ngày xưa

Tháng 12, 2011