banner

Thơ > LaLan 7 > 1999 - 2000

Chuyện Người Con Gái Vu Quy

Tặng Tranv

Là con gái ai không thầm mong ước
Được một lần khoác áo cưới vu quy
Giã mẹ cha, từ biệt tuổi xuân thì
Vui duyên nợ với người mình yêu mến

Tôi thấy em mắt đăm nhìn ngọn nến
Mím chặt môi cho khỏi thốt thành lời
Lệ hoen mi, tóc xõa rối bời bời
Khóc tình cũ, rồi mai vui xuất giá

Em không trách mẹ cha sao nghiệt ngã
Chỉ trách mình duyên nợ quá nhẹ tênh
Hôn nhân đây rồi biết có vững bền
Khi em vẫn tưởng tơ tình lữ thứ

Người yêu em giã từ ngày rời xứ
Hẹn cùng nhau chờ đợi tới bạc đầu
Chuyện trăm năm nguyệt lão quá cơ cầu
Sáu năm chẳn, chàng phương nào tin bặt

Em mòn mõi đợi chờ trong vắng lặng
Cha mẹ khuyên "duyên nợ định bởi trời
Tuổi xuân hồng không chờ đợi con ơi
Nghe cha mẹ, xa rời vùng kỷ niệm"

Tôi nhìn em, cúi đầu ngồi trang điểm
Mắt ưu buồn vương vấn lệ tình xưa
Tôi khấn thầm, cầu em đẹp duyên ưa
Bên người mới, quên duyên đầu băng giá

Trời vào xuân mà mưa buồn lả chả
Lệ của trời hòa nước mắt em rơi
Bóp nhẹ tay tôi, em gượng mỉm cười
Mắt như bảo, tình xưa giờ cất kỷ

Ở nơi đâu, ngoài dặm đường thiên lý
Người tình kia sao chẳng nhớ hẹn thề
Để hôm nay cô dâu mới não nề
Đội hoa mới để tang tình yêu cũ ?

LaLan

Đoản Khúc Trái Tim

Tôi mở mắt nhìn và bổng nhận ra
Chung quanh tôi, đất trời sao mà hẹp
Vòng tay bé, tôi ôm bao tình đẹp
Và hồn thơ lẫn quẫn một lối mòn

Lần sau cùng tôi cất giọng cười giòn
Lâu... lâu lắm...tôi chẳng còn nhớ rõ !
Ngày ngày hững hờ đi - về qua ngõ
Tôi quên ghi mình đã mấy lần buồn !

Chợt sáng nay trời ào ạt mưa tuôn
Tôi vuốt tóc, mới hay đời sũng ướt
Hai mươi mấy năm, thời gian rơi rớt
Chạm môi mình, nghe lành lạnh giọt thương

Tự cho mình đã đủ sức cầm cương
Tôi lăn xã vào đời như cơn lốc
Gió cãn chân bôn mới hay mình ngốc
Chân ngựa non mà vội vã vào đời !

Tôi dạy tôi, đau vẫn nhoẽn miệng cười
Trách tình ái bằng lời thơ lãng mạn
Giấu lại trong tim tâm hồn hoảng loạn
Một hồn thơ xơ xác mỗi lần tìm

Trời tạnh mưa rồi đời lại bình yên
Tôi nói cùng tôi "mừng mi sinh nhật"
Lay nhẹ hồn thơ, khô cằn, nhưng thật
Tôi viết tặng mình đoản khúc trái tim

LaLan
Ngày 02/04/1999

Nhật Ký

Chuyện tình đó, mi là người hiểu rõ
Nói ta nghe, bao giờ sẽ nhạt nhòa
Nhật ký ơi, sao chẳng nói cùng ta
Mi im lặng, hay đang cùng ta khóc

Bao năm qua, tưởng chừng vừa thoáng chốc
Bóng hình ai vẫn như mãi gần kề
Vội vã về say đắm những cơn mê
Rồi vội vã vụt oà tan biến mất

Quyển nhật ký ta tìm nơi giấu cất
Nhưng tình kia ta biết cất nơi nào
Khi nhớ ai lòng ta dậy sóng trào
Trong mơảo, ta nghe tình còn thở

Hứa rằng quên, hình như ta chẳng nỡ
Còn nhớ nhiều thì trăn trở không yên
Hỡi tình yêu, nếu đây thật là duyên
Sao tình mãi chập chờn như mộng mị

Mỗi ngày qua ta nhờ thơ tìm ý
Tìm đâu là câu đáp của tình yêu
Thơ một ngày một buồn tới hắt hiu
Còn câu đố vẫn hoài không lời giải

Tối đêm qua giật mình... nghe sợ hãi
Phải tình yêu chỉ cho kẻ độc hành ?

LaLan

Khóc Quân Vương

Tặng thiên tử họ Trần

Vuốt mớ tóc mềm Nhỏ nhìn gương
Đâu rồi cái tuổi thật dễ thương
Thả đôi bím tóc cười nghịch ngợm
Mắt chẳng biết buồn, chẳng đọng sương

Biết vậy Nhỏ đã chẳng sầu vương
Mộng mơ chi chớ chuyện hoang đường
Để giờ mộng mất, ngây thơ mất
Thơ tình còn đọng những thê lương

Thơ buồn Nhỏ viết tiếp một chương
Ghi chuyện tình ai khúc đoạn trường
Sao trang thơ viết nhòa nhạt nét
Khi mới đặt đề "Khóc Quân Vương"

Ừ thôi, đàn lỡ lạc cung thương
Ngơ ngẫn Thần Phi lỡ lạc đường
Quân Vương ơi hỡi đừng uống nữa
Vô tình lệ Nhỏ mặn sông Tương

LaLan

Học Chờ

Nhỏ kể anh nghe chuyện trong mơ
Nhỏ thấy ai như dáng anh chờ
Đi tới đi lui rồi lẩm bẩm
"Lẹ lẹ đi mà, bớ tiểu thơ"

Nếu chờ hổng nổi cứ làm thơ
Nhỏ đang chọn tìm áo xanh lơ
Hmm...hông thích lắm....thôi màu khác
Chờ chút thôi mà, hối gì cơ !!!

Nhăn nhó gì đây, chỉ mấy giờ
Đợi người đừng để mặt ngẩn ngơ
Rủi mai cô ấy mà hay dỗi
Suốt kiếp anh làm kẻ bơ vơ

Nhỏ tập giùm anh, tốt bụng mờ
Mai mốt có bồ khỏi lơ mơ
Dù chờ mấy tiếng luôn cười mỉm
Vậy mới bền lâu chuyện tình tơ

LaLan

Tạ Tình Anh

Anh gặp em trong muộn màng bỡ ngỡ
Khi hồn em giông bão đã tơi bời
Tình anh trao, em hiểu hết ý lời
Nhưng quay mặt em vờ không hay biết

Đã lỡ rồi trên đường đua khắc nghiệt
Rượt bóng ai - em đã chẳng thể dừng
Trò chơi này quy luật chẳng dễ ngưng
Em chạy mãi... dù biết mình thảm bại

Em đã trót mang trái tim vụng dại
Từng nhịp rung theo hơi thở của người
Mang hình ai năm tháng khó dể rời
Dẫu đau khổ không một lời than vãn

Nếu còn thương xin anh luôn là bạn
Đừng hỏi em sao lặng tiếng hẹn hò
Mắt đừng buồn, đừng hỏi một nguyên do
Cho em mãi còn anh là chổ dựa

LaLan

Vu Vơ

Nhỏ hay ngồi viết tình thơ
Vì lòng Nhỏ vướng nhiều tơ ý mà
Mộng mơ là vốn của hoa
Đa sầu ắt cũng là quà Trời ban
Duyên tình ưa gặp trái ngang
Nên thơ ươm lệ bàng hoàng lòng ai
Yêu thơ người cảm ưu hoài
Xin đừng yêu Nhỏ, e mai tình buồn
Thâm giao như nước cùng nguồn
Nếu thêm dòng nhớ sợ tuôn ngược chiều
Tim Nhỏ giờ quá cô liêu
Nhỏ không chở nổi lời yêu của người
Người ơi, thương nhỏ hãy cười
Xin là tri kỷ cho tươi thâm tình

LaLan

Thì Cứ Thương Đi

Thì cứ thương đi như cõi mơ
Vì tình yêu đó chỉ là thơ
Chẳng cần lo sợ duyên không trọn
Vì thơ muôn kiếp chẳng thay bờ
Thì cứ thương đi mối tình hờ
Nhưng xin đừng trách giận vu vơ
Thơ là vậy đó, là như mộng
Đừng trách thi nhân...nỡ hửng hờ
Nếu chỉ vì thơ, hãy cứ chờ
Để tình người mãi đẹp trong mơ
Nhưng nếu vì ai...xin đừng đợi
Bởi tình ai đó...chẳng như thơ

LaLan

Em Muốn Quên

Không dậy đâu, em sợ rồi đời thật
Để em chìm mãi mãi giữa cơn mơ
Cứ để em yêu bằng những vần thơ
Cho em sống cả đời bằng mộng mị

Đừng ai ơi, ngăn đi lời thủ thỉ
Tim của em không còn ở bên mình
Một chiều nao lúc tẫn liệm cuộc tình
Em chôn nó sâu rồi trong huyệt lạnh

Để em bước những bước chân hiu quạnh
Người không tim nên chẳng biết hẹn hò
Đã bao ngày mờ phủ dưới tàn tro
Thương với nhớ, em quên rồi cảm giác

Em muốn quên như ve sầu lột xác
Quên đau thương, quên khổ lụy, quên tình
Tập quen dần sự thiếu vắng bình minh
Không sợ tối...vì hồn em luôn tối

LaLan

Quán Cũ Em Về

Quán vắng em, thơ vẫn vào đầy cửa
Rượu vẫn nồng vẫn đượm vị men cay
Người nhìn kìa trăng vẫn lã lơi say
Buông lời trách chi em mà thêm tội

Vui lên đi, này người ơi, chớ dỗi
Kẻo sẽ làm hiu hắt cả vườn thơ
Em sẽ về để ta lại cùng mơ
Tình trên giấy dù hư, tình vẫn đẹp

Em pha mực, người ơi, xin hãy chép
Tiếp chuyện tình tuyệt mỹ của nhân gian
Ngại lo chi chuyện ly biệt ngở ngàng
Thơ luôn ấm dẫu tình chia vạn mãnh

Em sẽ về hâm lại bầu rượu lạnh
So dây tơ em thử lại phím đàn
Giữa đêm trường thoang thoảng nhụy hương lan
Em lại khẽ ngâm vài tương tư khúc

Sẽ lại ru bao khối tình du mục
Nhờ lời thơ sưởi ấm trái tim mình
Mượn lung linh bóng trăng sáng nguyệt đình
Viết cho hết những gì chưa kịp viết

LaLan

Mừng Sinh Nhật CP

Chị gửi tặng em ly nước biển
Tưới hồn cho mằn mặn yêu đương
Tưới trôi đi hết bao sầu vướng
Đón duyên nhè nhẹ tới bên thềm

Một năm rồi đó, phải không em ?
Nhớ bài thơ cũ chị tặng em
Biểu đường rộng lắm tình cứ bước
Đưa tay mà hái ánh sao đêm

Đây là bài nữa chị tặng thêm
Đôi lời tha thiết chúc mừng em
Cầm chìa khóa mới mà mở cửa
Rước cả đời vui, mộng ấm êm

Sinh nhật không là chỉ một đêm
Hạnh phúc dài như mái tóc mềm
Chúc em vui vẻ xinh tươi mãi
Thơm tựa hồng hoa, nắng cũng ...thèm

LaLan
Ngày 10/08/1999

Cám Ơn Nhỏ

Cám ơn Nhỏ làm thơ cho ta đọc
Lời chân thành, Nhỏ lau mắt giùm ta
Hông lên Trời, vì nơi ấy quá xa
Ta ở lại, mượn vần thơ Nhỏ khóc

Cám ơn Nhỏ chưa hề chê ta ngốc
Buồn hay vui Nhỏ chia xẽ thật lòng
Sợi tóc mai ta để rối tơ hồng
Nhỏ chỉ nói, Trời ghét ghen con gái

Cám ơn Nhỏ với bờ vai mềm mại
Làm nệm êm cho ta nhẹ tựa đầu
Thức trắng đêm cùng ta trút cạn sầu
Tình bạn Nhỏ cho ta giàu nghị lực

Cám ơn Nhỏ không ngại làm vết mực
Để cùng ta vẽ lên giấy cuộc đời
Cùng cứng đầu, cùng chấp nhận luật chơi
Cám ơn Nhỏ luôn cùng ta cười khóc

LaLan

Học Thi

Buổi sáng mùa thu thật xanh màu
Gió đùa trêu sóng, nước nghiêng chao
Cảnh vật im lìm say say giấc
Chỉ còn khe khẻ tiếng giấy xào

Anh bạn ngồi bên cứ làu bàu
Trách cứ ông thầy khó chi nhau
Bài gì nhiều quá làm sao thuộc
Mai phải thi rồi, vậy mới đau

Ngoài kia tiếng cười nói xôn xao
Còn ở trong này tường kín cao
Chỉ cách có một làn kính mỏng
Mà sao hai thế giới khác nhau ?

Họ học dong buồm khi gió cao
Bài thi của họ chẳng chán phào
Chỉ cần kịp lúc, thuyền không lật
Là họ lên bờ, nghỉ giải lao

Sáng nay thì lớp họ ăn khao
Sailing đủ điểm họ mừng nhau
Hứa hẹn tuần sau cùng ra biển
Họ sẽ dương buồm thi thấp cao

Mình nhìn quanh mình, cười với nhau
Thôi thì ráng học, bớt càu nhàu
Thi xong mở tiệc, là quên hết
Rồi lại hẹn hò, gặp mùa sau

LaLan
Bayboro campus '99

Phiên Tòa

Con trưởng thành với tuổi đời rất trẻ
Môi yêu đương chưa được chạm thật gần
Tay người tình chưa xiết một lần thân
Nhỏ dại quá mà phải làm người lớn

Sáng mai này trong phiên tòa dữ tợn
Con làm gì khi ba mẹ tranh nhau ?
Sao không như ngày ấy thật gian lao
Ba yêu mẹ không sao dời vật đổi

Đừng bắt con làm chứng nhân định tội
Lỗi về ai, con cũng khóc thật nhiều
Cả hai người, lòng con mãi kính yêu
Sao lại bắt con chọn người sai đúng ?

Đã một thuở nhà mình luôn ấm cúng
Cười vang vang không vướng bận ưu phiền
Vui làm sao nhìn ba mẹ thật hiền
Cứ luôn miệng bảo con là con nít

Con thèm được một mình ngồi thút thít
Thèm nghe ai gọi dậy, để giật mình
Bảo với con "chỉ là mộng hiện hình"
Để con khỏi trưởng thành trong nghiệt ngã

LaLan

⟸ Thơ