banner

Thơ > LaLan 6 > 1999 - 2000

Nguyện Cầu

Nhìn mắt ai lệ hoen
Ta nghe hồn giá lạnh
Nước biển đang sóng sánh
Ta ngỡ như nhịp lòng

Phải duyên hết còn mong
Hay vì thương nên dỗi
Trách đường đời muôn lối
Xui khiến mình lạc nhau

Mắt nhìn mắt còn đau
Tình nhớ tình còn hận
Nếu duyên mình đã tận
Sao vẫn hoài nhớ nhung ?

Người mộng buổi trùng phùng
Ta mơ giây tương ngộ
Giận trời bày duyên số
Hay nên trách tơ hồng

Thương đã mấy mùa đông
Nhớ bao lần trăng khuyết
Mong tình không là nguyệt
Để duyên tròn trăm năm

LaLan

Mưa Bong Bóng

Anh có thấy gì không ?
Mưa trong như nước mắt
Từng giọt mưa lạnh ngắt
Xốn xang cả chiều đông

Anh có nghe gì không ?
Tiếng mưa như chân bước
Mặt đường loang loáng nước
Làm trôi mối tình hồng

Anh có nhớ gì không ?
Những cơn mưa bong bóng
Chiều nao tình nổi sóng
Đưa hai đứa vào sầu

Sao anh mãi gục đầu
Mưa rơi hay anh khóc
Kìa mưa làm ướt tóc
Hay tình đang ướt mưa

Tình cờ gặp người xưa
Em với tay lau tóc
Mới hay mình đang khóc
Tình muộn rồi phải không ?

LaLan

Linh Hồn Bé Nhỏ

Có ai hay một linh hồn lặng khóc
Giọt tủi hờn, hông biết đúng hay sai
Chẳng buồn lau, ta để lệ chảy dài
Nhờ nước mắt xóa giùm bao ấm ức

Đêm tịch liêu, một mình ta thao thức
Tiếng côn trùng kêu rỉ rả ngoài hiên
Ở bên song, ánh trăng tỏa dịu hiền
An ủi ai mà trăng buồn cúi mặt ?

Trên trời cao ngôi sao nào sắp tắt
Phải báo rằng tình cũng sắp tàn phai ?
Xõa tóc thề ta đắp lại bờ vai
Vẫn nghe lạnh, hình như hồn run rẩy

Một chử yêu sao tìm hoài chẳng thấy
Đành gục đầu, ta tiễn mộng tình bay
Trời đang yên, sao gió động cỏ cây
Phải trời đất se buồn nên nổi gió

Bơ vơ quá, một linh hồn bé nhỏ
Ta ngậm ngùi dỗ nó ngủ bình yên
Ngủ cho ngoan, đời đầy ấp ưu phiền
Đừng dậy nữa, kẽo thêm lần gục chết !!!

LaLan

Lời Tỏ Tình Năm Cũ

Họa thơ TT

1.

Tết năm ấy vui ghê
Anh tỏ tình lúng túng
Miệng nói gì ấp úng
Tay tìm vội bàn tay

Em má đỏ hay hay
Thẹn quá chừng, quay mặt
Chợ Tết người dày đặc
Mà tưởng chừng không ai

Tay đã nằm trong tay
Tình yêu vừa hé nụ
Chợ hoa màu rực rở
Đẹp không bằng hoa yêu !

Thương thương biết bao nhiêu
Lời tỏ tình vụng dại
Văng vẳng bên em mãi
Xuân về càng nhớ thêm

Tình mật ngọt êm đềm
Điểm tô thời con gái
Dù tình giờ ngang trái
Kỷ niệm vẫn khó quên

Đêm nay buồn không tên
Len nhẹ vào tim nhỏ
Một nỗi niềm chưa tỏ
Ray rứt mãi trong lòng

Có lẽ vì xuân hồng
Đang theo đông từng bước
Xuân này khác xuân trước
Chẳng còn anh bên em

Chỉ tội cho con tim
Cứ bồi hồi chờ đợi
Tình xưa giờ rẽ lối
Chờ làm gì tim ơi !

Chào cuộc tình chơi vơi
Chào khung trời kỷ niệm
Lòng em giờ xao xuyến
Xuân này có gì mong ???

2.

Nhện chờ nhau khắc khoải
Nhả từng sợi tơ tình
Còn chuyện tình của mình
Tơ gì vương vấn mãi ?

Mối tình ngày khờ dại
Dang dỡ bởi vì ai
Anh phương ấy ưu hoài
Em phương này cay mắt

Nhìn nhện tơ giăng mắc
Nghe buồn thắt trong tim
Se chi sợi tơ duyên
Tự giam mình như nhện

Xuân xưa tình đã đến
Vô ý quá để rời
Xuân nay tình ra khơi
Làm sao mình gọi lại ?

3.

Lời tỏ tình ngày xưa
Tưởng qua cùng tuổi dại
Giờ người xưa trở lại
Khơi dậy cả trời thương

Tơ tình có còn vương
Sao lòng nghe bối rối
Nghe tim mình bổi hổi
Khi người nhắc chuyện tình

Bao đêm khóc một mình
Thương cuộc tình dang dỡ
Bao nhiêu đêm trăn trỡ
Mơ nắm lại bàn tay

Hôm nay mắt nghe cay
Tiếng người thương thủ thỉ
Dạ chân thành năn nỉ
Mong nối lại duyên lành

Giận thì cũn chẳng đành
Tha thì còn chưa đủ
Bao năm mây đen phủ
Chỉ vì một chử yêu

Biết đâu lại có chiều
Người đi không từ giã
Sợ tình này nhỏ quá
Cột không nổi chim bằng

Đêm từng đêm bâng khuâng
Thương cho tình hiu quạnh
Trời không đông mà lạnh
Tình này biết về đâu ?

4.

Tin thì cũng muốn tin
Nhưng ngại thì vẫn ngại
Năm tháng dài từng trãi
Hông biết tình có phai ?

Men tình giờ cay cay
Không dại khờ như trước
Tóc em giờ dài mượt
Cũng khác xưa quá nhiều

Mắt em giờ buồn hiu
Vì thương ai mắt đợi
Mấy năm tình dịu vợi
Hoa lan đã phai hương

Anh cứ bảo còn thương
Bao đêm trường thức trắng
Em nghe lòng chợt lắng
Thương cho chiều phân ly

Thôi đừng quỳ nữa đi
Để cho em suy nghĩ
Quỳ hoài người ta thấy
Nói em ăn hiếp anh

Hãy thề với trời xanh
Tình anh không gian dối
Chờ cho ngôi sao đổi
Em trả lời anh nghe !!!

LaLan

Có Là Tình Cuối

Vòng tay nhỏ mà tình thì lớn quá
Em phập phồng sợ vô ý làm rơi
Ngồi khoanh tay, bó gối ngắm mù khơi
Đất trời rộng sao không lời giải đáp

Em chẳng biết khi lên cơn bão táp
Trời và yêu cái nào dễ sợ hơn
Chỉ biết là bão nào cũng nặng hờn
Cũng để lại sau lưng toàn đổ nát

Em xin ai, đừng buông lời hờn mát
Tình yêu thường chẳng phân biệt hèn sang
Vì tình yêu vốn vĩ rất cơ hàn
Luôn đòi hỏi người ta cho tất cả

Tình của anh sao mà tha thiết quá
Cố nén lòng không trách bạn tình chung
Nợ hay duyên, sao bèo nước tương phùng
Tình anh đó, biết có là tình cuối ?

LaLan

Cuộc Tình Đi Rong

Mây đêm nay trôi nhanh
Trời đêm nay thật lặng
Gió mang theo hơi mặn
Của biển trời mênh mông

Đêm nay gần cuối đông
Vũ trụ nồng hơi ấm
Từng giọt sương lấm tấm
Rơi đẫm ướt vai gầy

Ngước nhìn từng áng mây
Lòng bồi hồi tự hỏi
Về đâu mà bay vội
Che khuất cả vầng trăng

Sóng biển gợn lăn tăn
Tình cũng buồn man mác
Môi nghe chừng mặn chát
Nước biển hay lệ nhòa

Nuốt từng giọt mặn mà
Nghe thèm lần được khóc
Vỡ òa như cơn sóng
Tiễn cuộc tình đi rong

LaLan

Tình Có Như Không

Người khóc tình lận đận
Trời nhỏ giọt lệ buồn
Mưa lành lạnh mãi tuôn
Cho hồn thêm áo não

Ngoài trời lên cơn bão
Trong lòng nổi trận giông
Tình có cũng như không
Mà vướng hoài chữ nợ
Cơn bão nào đáng sợ
Trong lòng hay ngoài song ?
Chỉ biết sau cơn giông
Là điêu tàn đổ nát

Mưa vẫn còn lác đác
Lệ vẫn chãy âm thầm
Đâu là tình trăm năm
Sao tìm hoài chẳng gặp ???

LaLan

Tình Một Chiều

Trước đây em không hiểu
Mà thương con dã tràng
Đem cát đắp lầu vàng
Rồi sóng tràn cuốn mất

Tình em như hành khất
Xin hoài chẳng ai màng
Có phải em - dã tràng
Đang ngở ngàng xây mộng ?

Trời vẫn xanh vẫn rộng
Đời lại hẹp xoay vòng
Như xuân, hạ, thu, đông
Đuổi bắt nhau không nghỉ

Có mấy người như ý
Khi vương vấn chữ tình
Yêu người chẳng yêu mình
Người gửi tình người khác

Tình yêu như là thác
Thích chảy mãi một chiều
Sao cứ buồn hắt hiu
Khi tận tường định luật

Kẻ được, người phải mất
Em đứng lại bên đường
Tình đã mỏng như sương
Thách đố chi giọt nắng ?

LaLan

Chút Gì

Là cái chút mà tim nghe thầm lặng
Khi vô tình ai nhắc tới tên ai
Là cái chút mà tưởng có trong tay
Lại vô ý để người ta giành mất

Trời thôi mưa...sao không nồng tia nắng ?
Trời thôi mưa...sao mây vẫn không xanh ?
Trời thôi mưa...sao hoa buồn không nở ?
Trời thôi mưa...sao gió chẳng chịu về ?
Ta đòi lại cánh diều trong hối hả
Cầm trong tay mới biết mộng đã băng
Ta nhìn ai tìm tình tứ ban đầu
Mặt nhìn mặt...nghe chừng...xa lạ quá

Ta cứ tưởng lòng buồn vì trời bão
Giờ mới hay là bão nổi trong lòng
Ta dặn lòng... thôi là hết... tình xong
Mưa hay tạnh... mùa đông...luôn ở lại

LaLan

Em Là Ai ?

Em là người - có tình yêu mãnh liệt
Không oán than, không chiếm đọat tranh giành
Ôm thương đau, bước những bước độc hành
Lòng thanh thãn...yêu người...không gian dối

Em là người - có con tim nóng hổi
Biết ghen tương, biết hờn giận, khóc thầm
Chậm chân rồi... đành làm kẻ lặng câm
Chưa dám ước một lần yêu tròn vẹn

Em là người - ta không hề thề hẹn
Nhưng trớ trêu ta gặp gỡ giữa đường
Dây tơ chùng, chẳng buộc nổi lời thương
Để muôn kiếp em trở thành tội phạm

Trái tim em...vô tình...ta đã chạm
Em đau không ? Mà ta buốt vạn ngày
Cuộc tình này mình em hứng chua cay
Ta muốn nói nhưng không lời nào đủ

Người yêu ơi, ngoài kia trời vần vũ
Em về đi...để ta lặng lẽ nhìn
Để từ đây tim ta khắc mãi hình
Là em đó - trong lòng ta - vĩnh viễn

LaLan

Ngớ Ngẩn

Ta ngớ ngẫn chạy tìm vùng kỷ niệm
Biết làm sao đòi lại bấy năm dài
Gió se sắt thổi qua đời con gái
Để vô tình rối rắm lọn tóc mai

Có vật gì vừa rơi chạm bờ vai
Trời còn hạ sao lá vàng tơi tã
Sương đêm về cho lòng ai buốt giá
Người tạ từ cho ai mắt thêm cay

Phải trời buồn nên gió cũng đang say
Rung rung mãi cho cây già cũng khóc
Từng chiếc lá bay trong trời đơn độc
Ta tiếc gì mà lệ ướt bàn tay ?

oOo

Ta không biết ta - người ai ngớ ngẩn
Hay mưa ngâu quạ chẳng kịp bắt cầu
Người xa rồi...tình cũng mất còn đâu
Cho hai kẻ lòng nặng quằn thương - hận

Ta không biết ta - người ai ngớ ngẩn
Khi tin vào thần thoại lá diêu bông
Thay thế chi kiêu kỳ những đóa hồng
Để gai xước hồn ta giờ rướm máu

Ai ngớ ngẫn ai làm rơi kho báu
Mất nhau rồi...ai đau khổ hơn ai
Lá diêu bông...giờ tìm được...đã phai
Ta ngớ ngẫn...hay là người ngớ ngẩn?

LaLan

Phải Chi Mà

Phải chi mà... ta chưa từng gặp mặt
Phút bồi hồi, ta chỉ mộng vu vơ
Phải chi mà...anh đừng viết tình thơ
Em đâu ráng học đòi làm... thi sĩ

Phải chi mà... võng kia anh cột kỷ
Thì đâu làm đứt đoạn sợi dây treo
Phải chi mà trăng đừng ở cheo leo
Em hỏi nguyệt bao giờ tình thôi khuyết

Phải chi mà trời đừng ngưng hoa tuyết
Để năm dài anh mãi nhớ về em
Để trong mơ anh vẫn gọi êm đềm
"Thương em quá, con ốc khờ của biển"

Em đây mà...đâu như trăng... diệu viễn
Mà dỗi hờn anh cứ ngắm trời cao
Phải chi mà sóng lòng hết... lao xao
Em bỏ mặc...không thèm... thương anh nữa !!!

LaLan

Câu Hát Xưa

"Hai người vui biết bao nhiêu
Khi không có kẻ buồn hiu đứng nhìn"

Câu ca đâu viết cho mình
Cớ sao lòng nặng khi nhìn người đi
Vấn vương chi mối tình si
Trăm năm duyên lỡ còn gì mà thương
Em - Anh đã chẳng chung đường
Thôi em đứng lại mà nhường ai qua
Em về với ánh chiều tà
Gom tàn chút nắng để mà nhớ nhau

LaLan

⟸ Thơ