banner

Thơ > LaLan 20 > 2006-2012

Cõi Mơ

Em chạy về hướng anh
Phía sau ào ào con sóng đuổi
Mệt nhoài bàn tay em với
Tiếng em chìm trong tiếng biển mênh mông

Phía trước là rạng đông
Sau lưng hoàng hôn còn níu áo
Ánh mắt anh chợt hóa thành hoang đảo
Nhốt hồn em không có chỗ vẫy vùng

Trong bóng tối mịt mùng
Nhịp tim anh dẫn đường em bước
Gần hay xa một cây cầu Ô Thước
Em tìm hoài không thấy bóng quạ đen

Môi mắt lệ hoen
Tình yêu anh mang sắc màu hư ảo
Tay chưa trong tay, tim dường như cạn máu
Bên nhau rồi mình còn được gì không?

Anh – màu của rạng đông
Em – chiều nắng thôi hồng
Mơ hay thực…
Ơn Trời còn cho gặp?

Ðừng động màn đêm
Chỉ trong mơ em mới dám kiếm tìm
Dám ao ước những gì không nên có
Chỉ trong mơ em mới thành cơn gió
Ðến bên anh… lén cắp một môi cười

Anh đến rồi ư …
em về lại với đời
Mơ gửi lại trong vùng trời cổ tích
Nơi chỉ có anh – em, có trò chơi con nít
Luật quên ghi đành tìm – trốn một đời

LaLan
Ngày 20/11/2010

Vẫn Chưa

Nè anh sao mà chậm
Em lớn rồi... anh chưa
Khó gì câu hò hẹn
Mười bốn rồi... vẫn chưa

Hè cuối, ngày tan học
Sân trường loang nước mưa
Mai em qua trường mới
Nơi này thành nơi xưa

Mười năm còn được gặp
Trời không phải không ưa
Trách nợ nần không đủ
Lời yêu đành đong đưa

Mười năm qua mấy lượt
Tình bây giờ thành xưa
Ngậm ngùi thương chuyện cũ
Ðau lòng trời đổ mưa

Nhìn nhau giờ ly biệt
Âm thầm lời tiễn đưa
Thời gian trêu mình đó
Tóc bạc rồi... vẫn chưa

LaLan
Ngày 28/04/2011

Cám Ơn Anh

em đứng đây
nghe lòng rộn rã
như thấy mình
sống lại tuổi mười hai

Cô bé khờ
tóc chưa tới bờ vai
ngồi trong lớp
hồn bay ngoài cửa sổ
có anh bạn ngồi bên,
muốn quen mà làm bộ
rụt rè hoài không dám lấn lằn ranh

Trường mình xưa
không phượng đỏ thắm cành
chỉ đôi gốc bồ đề che mưa nắng
em ra đi mười mấy năm đằng đẳng
sân trường xưa không đợi nổi người về

Cứ ngỡ rằng
chiều năm ấy rời quê
kỷ niệm mất
không gì lưu luyến nữa
chợt hôm nay nhìn lá rung ngoài cửa
biết mình còn có chổ để mà thương

Cám ơn anh
thần thoại giữa đời thường
cho em chút thân quen nơi trường lạ
cám ơn anh
giữ tàng cây xanh lá
che giùm em êm ả một khoảng trời
cám ơn anh
giữa dòng đời hối hả
vẫn nhớ về nợ tiền lá ngày xưa

LaLan
Bà Hom - Ngày 30/01/2012

Vị Ðắng Nhớ Mong

(Viết cho CBoA)

Có khi nào anh về
ngang qua lối nhà em
bất giác nhìn vào con hẻm nhỏ
nhắm mắt lại
tìm hương quen trong gió
mở mắt, buồn hiu, con phố bỗng dài

tháng bảy chưa về
đường đã ướt mưa bay
chiều tháng hai sao trời buồn đến vậy
góc quán anh ngồi
nhìn thời gian đưa đẩy
cafe nhiều đường,
vẫn đắng vị tương tư

Xa nhau rồi ư
lòng chưa nỡ tạ từ
vừa quay mặt em đã về phương khác

quán cũ nhớ em
trầm trầm buông tiếng nhạc
anh nhớ em…
chầm chậm tiếng thở dài

Giọt mưa vô tình
rơi xuống lạnh bờ vai
giống giọt nước trong mắt em
giờ chia tay chưa kịp chảy

lặng lẽ người đi
giọt buồn gửi lại
chưa rời mi mà đã lạnh trong lòng

cafe bây giờ
thêm vị đắng nhớ mong

LaLan
Ngày 14/02/2012

⟸ Thơ