banner

Thơ > LaLan 2 > 1998

Gió Đa Tình

Em biết anh em vốn đa tình
Tình anh như gió gửi trăm phương
Em đâu có nỡ nào ích kỷ
Cột gió giang hồ trong tóc mây

Anh mãi ruỗi dong khắp nẽo đường
Gió tình anh trãi nợ tơ vương
Khi nào mỏi gối anh dừng bước
Anh hỡi, có về nơi cố hương ?

Sáng nay lành lạnh gió về đây
Vờn tóc em bay phủ bờ vai
Phải chăng gió nhớ hương tình cũ
Lần trở về đây vuốt tóc mai?

LaLan

Anh Có Biết Yêu Em Là Phiền Phức

Anh có biết yêu em là phiền phức ?
Số của em đem khổ lụy cho người
(Em biết vậy nên nhiều lần trốn lánh)
Những lời yêu ngọt mật của người ta

Anh có biết em là phiền phức nhỏ ?
Là khắc tinh của mẹ và cha
Em sinh ra là đỏ lửa muà hè
Vưà ba tuổi xa cha từ thuở ấy

....Me. âu yếm gọi em "phiền phức nhỏ"
Mỗi khi em từ giã một cuộc tình
Về ôm mẹ, rưng rưng em khóc
Mẹ, mẹ ơi, con duyên số không may


Anh có biết yêu em là phiền phức
Cha mẹ gặp em đã phải chia lìa
Anh có sợ em là phiền phức nhỏ
Có một ngày... sẽ chiếm cả hồn anh?

LaLan

Tiểu Phiền Phiền

Anh đã biết em - tiểu phiền phiền
Anh cứ nói hoài, vậy mới duyên
Má hồng là vậy, nào ai trách
Phiền phức nhiều hơn, anh cũng yêu

Anh lạ lùng ghê, mắt đắm say
Em khóc đó mà, có gì hay ?
Sao anh cứ bảo, nhìn em giận
Xú c động tim lòng, thấy yêu thêm

Tên em là vậy - tiểu phiền phiền
Em là con bé hổng chịu yên
Cứ gây phiền phức cho thiên hạ
Anh hổng sợ sao, lại muốn phiền ?

LaLan

Đại Phiền Phức

Em là con gái út
Nhỏ nhất ở trong nhà
Thường hay được cưng chiều
Mất lòng - Em hay khóc !

Vì vậy anh phải biết
Muốn làm anh của em
Có rất nhiều nhiều điều
Anh Hai, anh phải nhớ !

Um...
Không được la lớn tiếng
Không có được giành ăn
Nếu em có cãi anh
Bao giờ em cũng đúng !

Làm anh Hai không khó
Chỉ phải biết thương em
Dù em khóc, em cười
Anh Hai luôn khen đẹp !

Còn nhiều, nhiều luật nũa
Giờ em chưa nhớ ra
Chỉ biết là từ đây,
Tên anh: Đại Phiền Phức!

LaLan

Mẹ Ơi Nghe Con Kể

Mẹ ơi, tối qua con mới gặp
Một anh chàng thanh niên
Rất nghịch ngợm. ngang tàng
Thường khi làm con giận
Nhưng khi con nghe được
Mẹ anh ta không còn
Lòng con như chùng xuống
Thương người con quạnh hiu
Con từng nghe ngoại hát
Ru em những buổi chiều
"À ơi.....Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm"

Mẹ ơi mẹ, có phải,
Mồ côi khổ vậy không?
Mẹ ơi, con chợt hiểu
Dù cao lớn bao nhiêu
Dù giỏi rất là nhiêu
Con vẫn cần có mẹ
Mẹ thiệt quan trọng lắm
Chỗ dựa cả đời con
Mẹ ơi con đã biết
Con đây thiệt có phước
Vẫn còn mẹ trên đời
Ddể con được nhõng nhẽo
Để con được cưng chiều
Mẹ ơi,
Con muốn mẹ phải hứa
Ở hoài hoài bên con
Con hứa sẽ nên thân
Không làm mẹ phiền giận
Vì giờ con đã hiểu
Mất mẹ - Mất mùa xuân

LaLan
Ngày 04/05/2003

Trời Đêm

Anh hãy ra đây ngắm trời đêm
Mà nghe tiếng sóng vỗ êm đềm
Nghe trời đất thở từng hơi ấm
Nghe gió vờn mây ở đầu ghành

Biển của đêm nay biên biếc xanh
Bờ cát im ru giấc ngủ lành
Mấy con cua nhỏ bò rón rén
Sợ làm lay động ánh trăng thanh

Cảnh đêm huyền diệu tựa bức tranh
Vài giọt sương rơi thắm thắm cành
Cỏ êm êm quá mềm lưng nghĩ
Như chờ, như đợi chỉ riêng anh

Ddêm đã gần tàn, mây lững lơ
Xa xa vừa rụng ánh sao mờ
Kìa kìa trăng ngã lồng trong nước
Hằng Nga bẽn lẽn, nhoẽn môi cười

LaLan

Anh Hai ơi, Shopping!

Tặng TC

Hôm nay là ngày nghỉ
Út được rảnh đó mà
Vừa thức dậy đã nghĩ
Ddúng rồi, đi Shopping !

Anh Hai nghe, nhăn nhó
Shopping có gì vui ?
Lầm thầm Út tự nhủ
Tưởng đàn ông thông minh !

Mall thiệt là dễ thương
Nhìn gì Út cũng thích
Trong bụng thầm toan tính
Hông mua, người khác rinh !

Mới vòng qua, vòng lại
Chỉ mấy tiếng đồng hồ
Tiền anh cho hết sạch
Tuần sau chắc hết lunch!

Vừa đi Út vừa nghĩ
Nói sao với anh Hai
Út này dở nhịn đói
Lại xài hết tiền ăn

Aaa...
Được rồi chỉ cần nói
Út thương anh nhất nhà Anh Hai ơi thương Út
Ddưa giùm MasterCard !

LaLan

Sao Đàn Bà Dễ Khóc

Mỗi bận thấy trời đổ cơn mưa
Anh khẽ nói, trời buồn ai nên khóc
Giống em anh mỗi khi hờn giận
Cũng giọt ngắn dài, thút thít mưa ngâu

Anh tò mò hỏi em, sao mà con gái
Khóc quá tài làm nát dạ người yêu ?
Em chỉ anh giọt nước mưa nhỏ xíu
Có ai hay đủ làm đá hao mòn

Anh hùng mấy cũng bằng da bằng thịt
Lệ nữ nhi đâu có lụy riêng ai
Nếu đàn ông hổng thất hẹn hoài
Thì trời đẹp cần chi cơn mưa đổ

Nếu em hổng khóc thì anh đâu thèm dỗ
Bỏ mặc em hổng có ngó ngàng
Ai biểu đàn ông hống hách ngang tàng
Nên trời khiến đàn bà mau nước mắt !!!

LaLan

Đợi Chờ

Tặng BU

Gió hỡi vô tình, sao mãi đi
Ngoài kia giá lạnh, có vui gì ?
Sao không rủ chàng về chốn cũ
Có người tình nhỏ mõi mòn trông

Gió vô tình lắm, gió biết không?
Mang chàng đi biệt đã mấy đông
Bao năm xa cách, rồi xa cách
Tóc người tình cũ đã nhuốm bông

Tình yêu cay nghiệt, lắm bất công
Chỉ vì một lời hưá qua song
Mà nàng chờ đợi quên ngày tháng
Giết tuổi xuân thì trong nhớ mong

Nàng vẫn ngày ngày tựa bên song
Áp chặt vào lòng chiếc áo bông
Của người yêu cũ ngày giã biệt
Áo đã phai màu, người thấy đâu ?

Nàng chẳng một lời trách hờn nhau
Chỉ chờ, chỉ đợi suốt canh thâu
Ngọn đèn bên cửa, đêm qua tắt
Nàng mỏi hơi rồi, hết còn đau...

Đêm nay con gió nổi cuồng giông
Người tình lịm ngủ, hết còn mong
Gió ơi nếu mang chàng trở lại
Thương nàng, đừng trách kẻ phụ vong


LaLan

Cầu Vồng

Có một người
nhìn em khẽ nói
"Em là màu vàng
trong cầu vồng hạnh phúc
Là chúa tể
của muôn màu sắc"
Em mỉm cười rồi thở dài
Em tiếc cầu vồng
có quá nhiều màu sắc
Chỉ màu vàng
có nghĩa gì đâu?"

Anh lắc đầu
Sao tham lam quá
Chúa tể muôn màu
vẫn chưa đủ sao em ?
Em sẽ ngự
trên ngôi cao tột đỉnh

Em nhìn anh
buồn buồn nói
Anh có hiểu là
chúa tể ắt có thần dân
Em chỉ muốn
là người duy nhất

Trong lòng anh
chỉ có riêng em
Nhưng em biết rằng
đó là điều không thể
Em lại lười
làm kẻ cạnh tranh

Em thà rằng
bỏ tướng bỏ thành
Hơn làm vua
mà không tròn hạnh phúc
Tình cảm này
em trả lại anh

Sáng hôm nay
có người lại nói
Nhìn sắc cầu vồng
anh nhớ tới em yêu
Em chợt nhớ
màu vàng anh thích
Ddã lâu rồi
em tưởng đã quên

Câu chuyện xưa
cầu vồng nhiều màu sắc
Anh bây giờ...
có còn nhớ màu xưa?

LaLan

Trái Tim Lạc Lối

"Tim tôi rụng bay về muôn hướng đó
Chiều càng lên gió mãi buốt buồng tim
Bạn lòng ơi ai nhặt được tim vàng
Xin cất kỷ kẻo lòng tôi tan nát"
(Tình Buồn - Quỳnh Dao)


Có một hôm tôi tình cờ nhặt được
Một trái tim đi lạc lối về
Tôi khờ dại đem vào lòng ấp ủ
Thủ thỉ rằng "tim là của riêng ta"

Nhưng hôm qua có người rất ngang tàng
Tới đòi lại trái tim bé nhỏ
Người ấy bảo là chủ nhân của nó
Vì mất tim lâu, nên tính rất lạnh lùng

Tôi đã hiểu tim kia không giữ được
Nhưng lòng tôi vẫ cảm thấy nao nao
Như đánh mất một vật gì thân thiết
Vừa chạm vào đã vuột khỏi tầm tay

Tôi không biết mình sai hay đúng
Khi trả tim cho người chủ lạnh lùng
Chỉ biết buồn, thấy nhớ tiếc mông lung
Thương tim nhỏ từ nay lận đận

...Tiếng gì động, làm tôi tỉnh giấc
Thấy bồi hồi tiếc nhớ giấc mơ tim
Bừng tỉnh giấc thấy mình đang muốn khóc
Và nghe thèm vị ngọt trái sầu riêng

LaLan

Tình Yêu Ơi! Thôi Mi Đừng Đùa Nữa

Tình yêu hỡi thôi Mi đừng đùa nữa
Trả cho ta những giấc mơ ngoan
Đừng bắt ta đêm ngủ cứ mơ màng
Mơ với mộng, một người chưa từng gặp

Ta cũng biết với hai tay bé nhỏ
Giữ nổi sao một mối tình hờ ?
Vẫn biết vậy sao ta còn cố chấp
Mộng tan rồi, ta còn lại gì đây ?

Mi nghịch ngợm gieo lòng ta sóng gió
Lời ngọt ngon rót mãi vào tai
Nếu mai kia mật ngọt chẳng còn
Mi có hứa, cùng ta chia vị đắng ?

Ta vẫn biết tình này không hy vọng
Hai đường song song khó thể gặp nhau
Định luật kia ta đã thuộc làu
Sao nheo mắt, Mi nhìn ta cám dỗ ?

Tình yêu hỡi sao Mi đùa dai quá
Đôi chân ta đã mỏi lắm rồi
Rượt bắt hoài ta đã mòn hơi
Thôi ta nghỉ, hông thèm theo Mi nữa!!!

LaLan

Tạm Biệt

Lần đầu tiên ta nghe mình bực dọc
Nghe tim như nghèn nghẹn chút oán hờn
Hờn ai đây hay là chính tại mình
Sao vội vã để rồi vương sầu muộn

Ta không rõ vì hoa tình không nở
Hay chỉ vì chút tự ái trẻ con
Cuộc tình kia chưa kịp lúc bắt đầu
Thì đã vỡ, tan tành như bọt sóng

Ta cười ta, trách mình sao lại giận
Tin làm chi lời nói của người ta
Lời hứa ra, sao mà quá ngọt ngào
Thì dư vị phải có nhiều men đắng

Tạm biệt nhé lâu đài tình đang vẽ
Ddã xóa nhòa theo đợt sóng chiều nay
Tạm biệt nhé thần tình ái đang say
Cứ cười mỉm, chắc là đang mộng đẹp

Thần hãy đi, nối thêm nhiều tình đẹp
Cho thế gian có nhiều kẻ được vui
Ddừng như ta, cứ mãi tiếc tình trôi
Con thuyền nhỏ lại một lần tách bến Thôi thì hết, quên đi bao hờn giận
Tình có duyên, không nợ, cũng đành thôi
Dẫu mai kia có gặp lại trong đời
Ta cũng sẽ mỉm cười đưa tay vẫy...

LaLan

Trời Khóc

Anh biểu em, "Thôi đi, đừng lãng mạn
Mưa lạnh ghê, có gì để mà nhìn !"
Em nói rằng, "ngắm mưa thật là tình
Mưa càng lạnh, thì tình yêu càng ấm !"

Anh cười bảo "tại quê em nhiều nắng
Mới thích mưa cho dịu mát trưa nồng
Quê của anh, mưa lạnh, tuyết về đông
Ngoài trời lạnh, trong hồn càng thêm lạnh"

Em khúc khích, "thì tìm người tình nhỏ
Sưởi ấm lòng, khỏi giá lạnh trời đông !"
Ai biểu anh cứ mãi thích ruỗi dong
Không chịu để cho tóc mai cột gió

Anh biết không, vì sao mà trời khóc ?
Vì thế nhân cứ mãi dối lừa nhau
Chẳng ai tin cuộc sống đẹp muôn màu
Còn bao kẻ thật lòng yêu kẻ khác

Anh có biết trời vì anh mà khóc
Quá nửa đời vẫn ngờ vực tình yêu
Trái tim anh chắc buồn hỉu buồn hiu
Vì không biết đập sao cho đúng nhịp

...Em biết rồi, em sẽ không nói nữa
Anh hổng nghe, còn cứ chọc em hoài
Em mặc anh đem cát dựng lâu đài
Rồi có lúc, anh vì anh mà khóc !!!

LaLan

Lâu Đài Cát

Anh mãi ba hoa, xưa anh là thiên tử
Vì mê em, anh từ bỏ ngai vàng
Làm thường dân vì chỉ muốn gần nàng
Thương em lắm, lầu vàng nào sánh nổi !

Xí'''''''''
Lời anh nói, đâu ai mà tin nổi
Vua bỏ ngai, rồi vua sẽ ở đâu ?
Ở nơi đây không kẻ người hầu
Anh có biết, đông về trời lạnh lắm ?

Anh lại nói tình yêu là lửa ấm
Sưởi ấm lòng, ấm cả những đêm đông
Con tim anh sẽ là ngọn lửa hồng
Vòng tay ấm làm lầu đài em ngự

Trong mắt anh, em mới là vương nữ
Anh suốt đời, nguyện làm một tên quân
Làm cỏ mềm cho em nhẹ bước chân
Gót son nhỏ, em bước vào mộng đẹp

Thật lẽo mép, anh chàng thiên tử giả
Cứ lăng xăng, lãi nhãi mãi một bên
Nào nữ vương, nào tình aí thiên đường
Nơi đây biển, anh xây lâu đài cát ?

Ừ, cũng được, nơi này thanh, gió mát
Em sẽ ngồi ngắm sóng biển làm thơ
Còn anh làm thủy thủ lướt biển mờ
Tàu cặp bến, em ra bờ đón bạn

Ôi hạnh phúc giãn đơn như là mộng
Chẳng ngai vàng, không điện ngọc cao sang
Ý anh ơi...Coi chừng ngọn sóng tràn
Ghét anh quá ! Mộng vừa tàn theo sóng !

LaLan

⟸ Thơ