banner

Thơ > LaLan 18 > 2000-2003

Tri Âm

Tặng Tranv

Anh ạ, trong lòng cô nhỏ làm thơ
Có một góc dành riêng cho anh đó
"Tự Vấn" làm quen, thơ cài đầu ngõ
Cám ơn Trời cho Nhỏ một tri giao

Anh bảo rằng thơ anh chẳng ngọt ngào
Vậy mà vẫn làm người nao nao dạ
Từng câu bâng quơ sao hiền đến lạ
Đọc một lần, thèm đọc một lần thêm

Tự bao giờ mình nói chuyện thâu đêm
Một tháng, một năm, hay đã là lâu lắm
Khi nào mình quen, khi nào còn lạ lẫm
Chẳng nhớ bắt đầu, sao biết phải từ ly ?

Nhỏ không thèm, không muốn tiễn người đi
Đường đời rộng, biết có còn gặp lại
Hãy ở lại đây, lòng tri âm làm mái
Che nắng, che mưa, cho mắt Nhỏ quên sầu

Hãy ở lại đây như những ngày đầu
Mình lại làm thơ những bài về con ốc
Những vần đơn sơ lau giùm mi Nhỏ khóc
Có ốc mượn hồn, có lắc lẽo cầu tre

Đừng nói tạ từ, Nhỏ quay mặt...hổng thèm nghe
Ngày xưa đó, anh hứa gì có nhớ
Anh hứa làm anh suốt một đời che chở
Cho Nhỏ làm thơ, cho ốc biển hết buồn

Ngồi lại đi mà, nghe tiếng mưa tuôn
Mưa thay Nhỏ nói đôi lời xin lỗi
Nhỏ vô tâm để hồn thơ cằn cổi
Tình bạn cho anh Nhỏ để cạn mấy vần

Nhỏ đã quay về, thôi anh hãy dừng chân
Tri âm nghĩa, mình cùng nhau viết tiếp
Tình bạn, tình thơ, viết cho đầy một kiếp
Chuyện ốc mượn hồn, "tự vấn" để thành thơ !

LaLan
2000

Sài Gòn Mưa Bụi

Tặng DxN

Đường Sài Gòn vẫn rợp lá me bay
Vẫn bất chợt, nghịch đùa cơn mưa bụi
Bến Bạch Đằng vẫn chìm trong bóng tối
Ly kem dừa...vẫn ngọt vị quê hương

Mặt trời vẫn theo em khắp phố phường
Đâu có phải không tìm ra chổ ngủ
Sao anh chẳng quay về thăm chốn cũ
Lại trách vu vơ, xa quá một thời ?

Ở nơi đây - nơi đó, khác dòng đời
Trời vẫn một, chỉ lòng người thay đổi
Để bất chợt, mình buông lời nói dối
Nhớ thật nhiều...kỷ niệm... đã quên tên ? !

Đây - đó... ngày ngày... trời vẫn mọc lên
Sài Gòn vẫn vậy, vẫn mù mưa bụi
Anh - em - mặt trời, vẫn luôn rượt đuỗi
Theo, theo nhau, cho hết một chặng đời....

Dù nơi đâu, ta vẫn thấy mặt trời
Nếu thật nhớ, anh ơi, cần chi gửi !

LaLan
Ngày 26/07/2000

Góc Hồn Vương Vấn Hương Xưa

Gió qua rèm vòng hoa trắng rung rinh
Em man mác nhớ chiều đông năm cũ
Men tương giao đời pha không thành rượu
(Vậy mà say mềm dạ kẻ qua cầu)

Mai theo người về bên ấy làm dâu
Từ tạ nhé, những vui buồn quá khứ
Những gì trao và những gì còn giữ
(Góc hồn xưa, thôi hãy ngủ thật nồng)

Từ ngày mai em là vợ thương chồng
Thơ sẽ khóc, sẽ cười vì anh ấy
Lòng đàn bà xưa nay đều là vậy
(Anh hay trêu, sao môi mắt gợn buồn)

Ừ anh về... đừng sợ gió mưa tuôn
Bên em đã có người giùm hong tóc
Thơ của em giờ có thêm người đọc
(Chắc cũng như anh, dẫu ngán, vẫn cười)

Mai em đi qua ngõ mới cuộc đời
Bài thơ cuối khép lại vùng ảo ảnh
Về đi anh, kẻ trời sa sương lạnh
(Rượu vu quy không dám đãi nhân tình)

Chào nhau thôi, mình tiếp cuộc hành trình
Của hai kẻ nợ trần ai chưa đủ
Hết đêm nay thuyền sẽ rời bến cũ
(Giọng ai buồn... hát tiễn sáo sang sông)

LaLan
Ngày 25/11/2000

Mẹ Chồng

Mẹ giận hờn bảo anh cưng chiều vợ
Quên mẹ rồi không còn giống khi xưa
Để mẹ buồn bao nhiêu buổi sớm trưa
Lo cho vợ, quên mẹ chờ mõi mắt

Lời mẹ trách làm lòng dâu se thắt
Biết nói gì để mẹ hiểu mà thương
Xa gia đình mình con vượt sông tương
Chiều ý mẹ, theo chồng về xứ lạ

Nhớ cha mẹ mỗi chiều nghe tiếng quạ
Vì thương chồng, con giấu tiếng thở than
Ủ dột hoa, sợ héo hắt môi chàng
Tròn phận vợ, mẹ buồn con sao nỡ !

Câu hương lửa chữ duyên liền chữ nợ
Mẹ trách hờn chỉ tội đức lang quân
Bên mẹ già - bên vợ trẻ, đều thân
Anh ở giữa, nghiêng bên nào cũng khổ

Mẹ đến trước, con về sau, cùng chổ
Con là dâu, mẹ từng cũng là dâu
Xưa tới nay, đời thường vẫn ơ ầu
Mình đều khác họ *, cơ cầu mà chi !

(*) "Ầu ơ...Thương chồng mới nễ Mụ Gia
Gẫm tôi với Mụ, có bà con chi !"
(Ca dao Huế)


LaLan
Ngày 28/08/2001

Vớt Bọt Sóng Làm Thơ

Tặng A. Linh

Biển quê mình giờ có lạ không anh
Nước còn xanh, sóng còn tung bọt trắng ?
Em ngủ gục để rơi mười năm chẳn
Biển đời thêm lớp lớp sóng bạc đầu

Ngày chia xa có hò hẹn gì đâu
Chỉ có biển vu vơ ngàn năm đợi
Sóng xô bờ.... sóng rời xa... vời vợi
Em ngậm ngùi vớt bọt trắng làm thơ

Vẫy tay nhau em vào một cơn mơ
Đời cuốn nhanh mười năm qua thoáng chốc
Thơ em viết chưa lần mời anh đọc
Bởi sóng tan không tới kịp chân trời

Lời thơ em, vay bọt sóng quê người
Nên không mặn như biển trời quê mẹ
Mỗi vần thơ như mỗi lời khe khẽ
Sóng đợi mi về gom bọt viết tình thơ

Biển ơi biển, ngày em về có giận
Lâu quá rồi, sóng hết bọt làm thơ !

LaLan
Ngày 04/05/2003

Di Chúc Cho Anh

Em viết đôi dòng riêng gửi cho anh
Lời chân thật không hoa hòe, lừa lọc
Đọc để thương, cấm không cho anh khóc
Nước mắt để dành... mấy chục năm sau

Cũng tại anh thương cô bé không giàu
Gia tài chỉ mấy vần thơ tim tím
Gửi lại anh bao lời em âu yếm
Chút ưu tư em còn vướng bận trong lòng

Nếu một mai hương lửa hết còn nồng
Em nhắm mắt xuôi tay về cỏi khác
Anh hãy hứa đưa em hòa thân xác
Với biển chiều nơi ngày ấy mình quen

Trong hư vô, em sẽ hóa bướm đèn
Soi sáng mỗi đêm buồn anh ngắm sóng
Nghe xa xa tiếng trùng dương xao động
Là hồn em thăm viếng bạn chung tình

Hứa với em tự chăm sóc cho mình
Đừng đau xót khi em rời cõi tục
Em vĩnh viễn mãi là người hạnh phúc
Sống - anh thương, nhắm mắt - có anh buồn

Một kiếp người đâu còn muốn gì hơn...

LaLan
Lake Tahoe - Ngày 05/07/2003

⟸ Thơ