banner

Thơ > LaLan 17 > 1999 - 2003

Chờ Anh Bao Mùa Hạ

Anh có biết chờ anh bao mùa hạ
Nước mưa đong đã thành biển mất rồi
Anh đi mãi không về nơi hò hẹn
Để mình em hoài vọng bóng chim trời

Bài thơ tình và những cánh phượng rơi
Sân trường cũ con ve buồn lột xác
Cái cửa lớp mà anh thường liếc mắt
Giờ không anh bao lớp bụi nhạt nhoà

Hè nay về em lặng lẽ nhặt hoa
Gom góp lại cho mình vài kỷ niệm
Và bất chợt mưa về như nuối tiếc
Hứng mưa trời...nổi nhớ vẫn còn đong...

LaLan
Ngày 28/07/1999

Còn Chi Mà Trả Cho Người

Mưa đã tạnh lâu
Mi em còn nước
Mình đôi nơi, không cầu ô thước
Mưa ngập lòng ngăn lối tìm nhau

Em không muốn lau
Sợ quên tình cũ
Chút duyên tơ, mang về ấp ủ
Phút chạnh lòng em gọi tên anh

Hương tóc mong manh
Bảo rằng anh nhớ
Tình phải đâu không còn thở
Mà lạnh lùng anh đã quay lưng

Máu tim rưng rưng
Hồn không còn sức
Tim anh phải chăng là đáy vực
Em vẫy vùng, thoát mãi chẳng ra

Mưa dội, tình nhòa
Xa không nở hận
Có phải vì số em lận đận
Nên duyên tình mình, trời giận chia đôi ?

LaLan
Ngày 04/08/1999

Tôi Làm Rớt Tình Tôi

Thoãng theo gió bay
tình tôi rớt nằm trên nệm cỏ
chân người đó
vô tư dẫm nát nụ tình
Hững hờ người đi
đâu hay hồn tôi đang lịm chết
gió cuốn mất rồi
Không còn dấu vết !
Ai bỏ rơi ai
mà đời thành đọa đày như thế đó
trách mưa, giận gió
khi nào người tự trách mình đây ?
khờ khạo trao hết tâm linh
để tôi giờ thành tên hành khất

Ưu tư đầy mắt
bóng đêm tràn ngập cõi lòng
hốt hoãng chân trần
tôi chạy tìm thời hư ảo cũ
mất rồi, gió cuốn từ lâu !

Không thiết mùa đâu
trời đừng bận lòng thay màu lá
hãy như là tôi
một màu tím buồn trầm lặng
đổi làm gì ngủ sắc để ai coi ?

Sương đọng bờ môi
tình tôi đã không còn là ngọc
từng bước chân khó nhọc
tôi đưa tình về cỏi hư vô

LaLan
Ngày 09/08/1999

Nhớ Mùa Đông

Em vào mơ nhắc hẹn hò năm cũ
Mà tưởng rằng héo rũ mấy đông qua
Đàn đi anh, dìu dặt bản tình ca
Em nhón gót bước theo từng cung điệu

Ánh mắt anh... vẫn nhìn... sao mà tếu
Ngơ ngác hoài theo từng bước em đi
Mặt ngây ngô hỏi em nhảy điệu gì
Anh nhìn mãi vẫn không tài nào hiểu

Em lí lắc nhìn anh cười chế giễu
Điệu nhạc này mình em biết mà thôi
Bước này là thong thả lá vàng trôi
Còn bước nữa là hồn em gió đuổi

Ai biểu anh đàn reo như nhạc suối
Làm suốt đời em thích đợi đông sang
Nhạc sĩ ơi, mê mẩn với phím đàn
Có trông thấy em ngừng bên suối nhạc

Mùa đông này, em như vì sao lạc
Bay vào mơ tiếc nuối chuyện hẹn hò
Vắng tiếng đàn, điệu luân vũ buồn so
Em nhớ quá, đông về em nhớ quá!

LaLan
Ngày 14/10/1999

Còn Chút Gì Để Nhớ Để Thương

Tặng Thái Mộng Trinh

Sao anh nhìn... như chẳng nhận ra em
Cô con gái lãng mạn năm nào,
từng làm tim anh xao xuyến
Ôm xấp văn thơ, ôm đàn, ôm phím
Xa bạn tình làm một chuyến vu quy

Nay em về,
thăm lại gốc cây si
Khe khẽ rung dây,
bỗng nghe đàn buông lạ tiếng
Em đã quên rồi, cung nhịp xưa, lưu luyến
Giờ so dây, chỉ nhớ mỗi nhạc đời
Bài hát ngày nay có tiếng mưa rơi,
Tay xương xẩu, lướt, qua thời con gái
Hát tặng nhau nghe,
điệu buồn tê tái,
Nhờ đường tơ gom kỷ niệm lại gần

Sao anh đứng đó, tần ngần
Tìm gì trong mắt em ?
Có phải anh đang ngược về quá khứ
Đọc đi anh, đây là thơ, là chử
Em viết từng đêm, từ dạo bến xa thuyền

Lạ lắm phải không anh ?
Những áng văn,
phai dần màu thơ mộng
Ẩn khuất từng trang,
giọt sầu lắng đọng
cơm, áo, gạo, tiền, bụi bặm trần ai

Và lúc nào đó không hay,
em đã bước qua khỏi vùng tuổi dại


Những vần thơ em,
giờ thôi ngợi ca tình ái
Thấp thoáng trong thơ,
bóng hình con dại
Mà mỗi đêm,
Lòng mẹ hòa thơ, thành lục bát, ngắn dài

Em nhặt hoa rơi,
sửa lại tóc cài
Xếp nhạc, xếp thơ em trở về thực tại
Chẳng nhận ra nhau, thì thôi,
có chi đâu mà ngại
Quá khứ - những gì thuộc về nhau
Em trân trọng đem vào tim ôm mãi
Để dẫu ở nơi nào,
vẫn luôn còn lại
một một chút gì để mà nhớ mà thương

LaLan
Ngày 27/02/2000

Ngủ Đi Em

(Về Diễm Thu)

và rồi...
em đã ra đi
không cái vẫy tay
không lời từ tạ
chiếc lá thu rơi rơi...
giữa trời mùa hạ
mang theo mình một góc đời vui

tôi ở xa
nghe tin dữ, lặng người
nước mắt chảy dài
nghẹn ngào
vần thơ phúng điếu
mắt em khép rồi
đôi bờ mi nặng trĩu
em khép cả trời, chiều hạ chít khăn tang

tôi - kẻ vô duyên
chưa kịp nghe tiếng em đàn
đường đời ngắn,
chưa kịp lần gặp gỡ
em xa rồi...
tôi chìm trong nỗi nhớ
văng vẳng đêm trường
tiếng khúc khích thân thương

đâu rồi
giọng nói ướt đọng sương
em hồi hộp kể tôi nghe
người yêu tỏ tình trên đồi Đà Lạt
ước mơ giản đơn
em âm thầm khao khát
được mặc một lần màu áo trắng vu quy

ngủ đi em
đêm nay cây cỏ thầm thì
thơ tôi thay vòng hoa
đưa em về đất mới
vùng đất thiêng liêng
buồn đau không có lối
ru mộng em hiền
một giấc ngủ bình yên

LaLan
Ngày 31/05/2000

Vai Diễn Đêm Này

...một thuở nào đó thật ngọt ngào
Có hai trẻ chụm đầu nghêu ngao hát
Ngước mắt hồn nhiên, tay dâng chung lạt
Cô bé đóng tuồng sương phụ tiễn phu lang

Cậu con trai nâng nhẹ tách trà vàng
Uống một hớp... đắng quá chừng... nhăn mặt
Cô vợ trẻ tâm hồn còn lí lắc
Tiễn chồng đi mà khúc khích cười hoài

Nhà cạnh sân, chỉ cách mấy giồng khoai
Đâu xa lắm biểu làm sao mà nhớ
Mới buổi sáng chia tay còn bỡ ngỡ
Nắng chưa tàn thì anh đã sang thăm

Lẻn về nhà ăn cắp đũa làm trâm
Anh mang vội tặng vợ hiền giắt tóc
Tuồng đưa tiễn mà em chưa lần khóc
Anh vẫn cười bảo em diễn thật hay

Bao lâu rồi anh hở, đã vạn ngày ?
Có dài đủ xếp thành trăm thế kỷ
Tách trà đêm nay đời pha thêm vị
Đắng không anh, mà môi nếm chợt buồn ?

Vẫn là em, cô bé vụng đóng tuồng
Không khóc được làm vai xưa chẳng trọn
Mấy năm qua...tập đóng rành vai chọn
Biết khóc rồi anh...mắt đã biết sầu

Ngồi đi anh như mình diễn thuở nào
Cho Nhỏ rót mời trà chung tống biệt
Em nhập vai rồi...lệ rưng mi biếc
Sao anh chẳng cười...hay tiếc lời khen ?

LaLan
Ngày 14/02/2000

Duyên Mình Nhỏ Đổi Thành Thơ

Chốn cũ là đây mà sao lạ quá
Cây phượng xưa, gốc ai chặt mất rồi
Quán ngắm mưa, hình như chổ đã dời
Nơi mình đứng giờ chỉ còn tiếc nuối

Ta nhìn nhau nghe tâm tư rượt đuổi
Kỷ niệm hoang mang về quyện hương trà
Và lặng lẽ, từng hớp đời, đăng đắng
Uống mà thương mưa nắng bảy năm trời

Bao ngày qua lặn ngụp ở xứ người
Ray rứt nhớ những chiều mưa tháng bảy
Nhớ phượng, nhớ anh, nhớ trà biết mấy
Mơ nhiều đêm có được phút giây này

Mưa biết em về mưa lất phất bay
Cũng giống hôm nao, ngày chia tay cuối
Anh đãi em trà, mưa sầu suốt buổi
Hai đứa làm thinh chẳng nói một lời

oOo

Biết em làm thơ, anh mỉm miệng cười
Bảo cám ơn trời cho Nhỏ làm thi sĩ
Nhỏ đi rồi tiếng đàn thôi mộng mị
Anh đem treo, dây giờ chắc đã chùng


Em bước ra hiên, hứng giọt mưa phùn
Tặng anh để tối nay về viết nhạc
Quên hết vì ai đàn treo, phiếm lạc
Đàn lại nha anh, mình xóa giận hờn

Tình ngủ lâu rồi, nhắc lại buồn hơn
Hay để cho em mang thơ về đổi
Đây giận, đây thương, đây hờn, đây dỗi
Em gửi hết rồi vào những trang thơ

Bảy đợt mưa ngâu, mơ cũng xa bờ
Anh hết tuổi khờ, Nhỏ qua thời con nít
Cũng tại Trời cao, lớn rồi còn nghịch
Xui hai mình tình lệch đường tơ

À ơi...
Duyên mình Nhỏ đổi thành thơ
Anh về phổ nhạc, tình mơ một đời

LaLan
Ngày 24/06/2000

Nợ Tiền Lá

Ngắm hình xưa em nhớ chuyện tụi mình
Ngơ ngác hỏi thời gian sao nhanh quá
Ở đâu rồi cô bé khờ nhặt lá
Giả làm tiền bán quán dưới mái hiên

Chiếc áo hồng, tóc hai bím nghiêng nghiêng
Ngồi chễm chệ bên gánh chè nho nhỏ
Bảo khách hàng rằng hôm nay trời gió
Nhỏ quá lười, thôi mua hết nghen anh

Tội khách ghê, cậu bé thật hiền lành
Ăn giả bộ mà cũng ngồi chăm chỉ
Miệng cũng nhai, cũng gật đầu vừa ý
Khen ly chè ngọt quá, muốn mua thêm

Giọng ngoại vang, văng vẳng ở đầu thềm
"Cây xoài nhỏ sao sáng này trụi lá
Ngoại mà bắt được đứa nào nghịch phá
Sẽ đánh đòn tới nát một cây roi !"

Nhỏ hết hồn nghe sợ quá đi thôi
Quăng hết lá dù tiếc ơi là tiếc
Nhìn tiền lá theo dòng sông chảy xiếc
Nhỏ sụt sùi, "lá ơi lá đừng trôi"

Anh nắm tay kêu Nhỏ chớ bồi hồi
Ngoại mà phạt mình anh xin nhận tội
Nợ hôm nay Nhỏ thương đừng đòi vội
Mai anh tìm lá khác trả cho em

Rồi tháng đi, rồi năm lại êm đềm
Cây xoài nhỏ lá xanh rờn trước ngõ
Anh xa xứ đi vào đời sương gió
Nhỏ bán chè dẹp gánh, hết còn rao

Kỷ niệm xưa giờ xa tít phương nào
Anh đã lớn hết còn xài tiền lá
Nợ của em, anh vẫn hoài chưa trả
Để chè giờ em nấu thiếu người khen

LaLan
2000

Nhớ Tết

(Về anh Lãng Tử)

Anh có mang về mớ trà xanh
Gói theo giùm Nhỏ chút nắng hanh
Dăm ba tiếng pháo ngày Mồng Một
Và chút đơn sơ... tết ngoại thành

Thêm mùa mai nở trên đất lạ
Nhỏ chợt nghe lòng nhớ thiết tha
Nhớ hoài món nợ bằng tiền lá
Nhớ cả...người vay...ở cạnh nhà

Anh bảo hôm về ngang quê ngoại
Thấy giàn hoa giấy, muốn thăm hoài
Nếu mai còn dịp qua chốn ấy
Ghé hái giùm cho nắm lá xoài

Nơi đây, xứ khác, xuân sang chậm
Bên ngoài mưa muộn vẫn lâm râm
Cũng đêm trừ tịch chờ năm mới
Mà tết phương này, chỉ dư âm

LaLan
Giao Thừa Xuân Canh Thìn
Ngày 04/02/2000

Tiền Lá Còn Xanh

Hồi nhỏ tụi mình vui thiệt là vui
Anh hái lá mua chè em... nguyên gánh
Phá cây xoài để ngoại rầy, mẹ đánh
Anh thật oai luôn chịu tội một mình

Hai đứa ngây thơ như bóng với hình
Chè tưởng tượng, ăn cả ngày vẫn ngọt
Trốn ngủ trưa ra vườn nghe chim hót
Đứa bắt chước theo, đứa thích, gật gù

...Rồi anh đi vào một sáng mùa thu
Lời không nói, chỉ mắt nhìn luyến tiếc
Đàn em nghe giai điệu buồn da diết
Em rưng rưng, mi ươn ướt màu sầu

...Mình vụng về quên nói tiếng chờ nhau
Đứa về lại thì đứa kia cất bước
Giữa hai mình luôn có cầu Ô Thước
Quạ vô tâm lạc mất ngõ tương phùng

Mười năm bồi hồi, nhắc chuyện riêng chung
Nợ con nít, anh - em làm sao tính
Thành người lớn, em thẹn câu vòi vĩnh
Tiền lá xanh, tình ngày ấy đã già

Tiếng rao hàng anh nhớ mấy năm qua
Em chiều bạn, cất giọng mời lần nữa
Ai mua chè...chợt nghẹn lời...lệ ứa
Tính bằng tiền, hay lại lá xoài xanh ?

LaLan
Ngày 29/06/2000

Nợ Tiền Lá (2)

(Về CBoA)

Ngày ấy em đi không từ biệt
Anh về ngơ ngác đứng nhìn lên
Phòng em, cửa sổ màu bỗng úa
Vắng người, ô cửa cũng buồn tênh

Chia tay, thoắt cái, mười năm trọn
Bồi hồi gặp lại, mắt cay cay
Cô bé ngày xưa giờ đã lớn
Tóc cũng dài hơn, phủ vai đầy

Kỷ niệm còn gì cho nhau nữa
Trường nay, sân chỉ đất hoang tàn
Đám bạn chỉ còn dăm ba đứa
Xa rồi thuở ấy trống trường vang

Mấy tuần ngắn quá, làm sao đủ
Đánh thức cuộc tình, ngủ mười năm
Xưa anh không nói, thôi... đừng nói
Để trời xa xứ khỏi mưa râm

Đọc thư anh viết, buồn rưng rức
Muộn rồi, anh có biết hay chăng
"Mười năm tình cũ" thành câu hát
Cho người mang tặng khách tri âm

Cây xoài năm ngoái, giông bật gốc
Gánh chè thơ ấu, phủ đầy rêu
Nợ nần năm cũ, không đòi nữa
Tiền lá đâu còn, trả nợ yêu

LaLan
Ngày 25/08/2000

Mong Ngày Qua Vội

(Về Phạm Văn Tiên)

Ngày đi sao chậm quá
Tóc chưa xõa đầy vai
Đời vẫn còn mê ngủ
Em, chưa đủ răng khôn

Tôi, gã khờ cuối ngõ
Ngồi đếm gió suốt ngày
Lẩm bẩm gì chảngg rõ
Như là..."em" với "tôi"

Mong ngày qua ngày vội
Kết đủ trăm tội tình
Tiếng cười em lơ lững
Hóa ngục hình dương gian

Cho mây thôi lang thang
Tóc nối dài sợi nhớ
Ồ, sao em cắc cớ
Không cột giùm đời tôi !

LaLan
Ngày 25/09/2000

Giận Người Viết Khúc Lý Chim Đa

Em quên cột tóc chiều hôm ấy
Tôi về ngang ngõ, vướng, rồi thương
Hai nhà xa lắm, đâu chung lối
Tôi cứ khăng khăng bảo thuận đường

Tóc nàng năm ấy như tơ óng
Sợi quấn tim tôi, sợi quấn hồn
Em vô tâm quá, em đâu biết
Tóc khiến lòng tôi cứ bồn chồn

Mẹ em già lắm, cha cũng vậy
Theo chồng, em ngại chẳng ai lo
Nên thương nhiều lắm, đành không nói
Một bước sang sông, sợ cách đò

Mỗi bận thăm nàng, nghe câu hát
"Chồng gần không lấy, lấy chồng xa"
Em buồn, tôi cũng buồn không nói
Giận người viết khúc Lý Chim Đa

LaLan
Ngày 09/10/2000

Tặng Em Chùm Hoa Cưới

(Về VTH)

Tôi kết lên đây một nụ cười
Cho chùm hoa cưới thắm môi tươi
Mai cầm hoa ấy theo người lạ
Cho kẻ yêu em luống ngậm ngùi

Em đã mời tôi dự cuộc vui
Rượu mừng chưa uống đã say vùi
Tôi say vì bởi tình em đắng
Uống chỉ lời thôi, đã rã rời

Nhà mình chẳng nước rẽ đôi nơi
Chẳng cách đò ngang, bến chẳng dời
Sao con sáo vẫn lìa chốn cũ
Để mình tôi cất giọng à ơi

À ơi....
Ai đưa con sáo sang sông
Để cho con sáo xổ lồng bay cao
Tôi là kẻ bán hoa đào
Góp gom tình mọn gửi vào chùm hoa

LaLan
Ngày 13/09/1999

Quà Cưới Cho Anh

(Về VTH)

Anh biên thơ bảo "chẳng cần quà
Nhỏ về dự hôn lễ người ta
Cô dâu ngày cưới là người khác
Nhỏ về kết hộ mấy chùm hoa"

Ai biểu trời xui Nhỏ đi xa
Lời yêu vừa nói, vội nhạt nhòa
Mấy năm đằng đẳng, phôi phai ước
Mấy bận đông về, nghe xót xa

Nhỏ muốn về ghê, thiệt đó mà
Về nghe anh dạo mấy lời ca
Hát cho Nhỏ nhớ lần sau cuối
Mai mốt xa rời, nhớ thiết tha

Nhỏ muốn mời anh một tách trà
Vòng tay xin lổi chuyện ngày qua
Nhỏ làm cô bé quay lưng bước
Để lại trời quê úa trăng ngà

...Anh nhớ đừng hờn trách Nhỏ nha
Nếu lở ngày vui Nhỏ vắng xa
Bên cô dâu mới, vui anh nhé
Lơi chúc từ tim - Nhỏ gọi quà !

LaLan
Ngày 11/07/1999

Khúc Nhạc Biển

Nhớ Đêm Hòn Rơm - Mũi Né
(Về VTH)

điệu đàn buồn tênh
lời ai khe khẽ
trăng còn lên, mặt trời còn mọc,
thì biển kia sẽ còn mãi rạt rào
em chợt nghe lòng
dường có sóng xôn xao
những ngọn sóng dội về từ ký ức
sóng gọi tên anh, tên em
tên tình yêu cũ
gọi cánh phượng buồn,
cháy đỏ góc thời gian

ta - hai cánh chim non
đời giông gió, lạc đàn
ngơ ngác bay quanh, kiếm tìm quá khứ
gặp lại nhau,
ngại ngần câu tình tự
đi thật gần,
tim nhịp... chẳng còn chung !
ta rảo bước nhanh
vì thời gian... hay vì sóng đuổi ?
dường như...
trong mắt nhau
thấp thoáng điều tiếc nuối
thấp thoáng dư tình...
ray rứt... nửa vầng trăng

trong tim em,
tình anh đẹp vĩnh hằng
chưa lần nói yêu,
nên chưa lần bội phản...
trong tim anh,
tình em còn nguyên dáng
chưa dịp giận nhau
nên tình vẫn còn nồng

và cứ vậy
ngày tháng thong dong...
ta đi cạnh đời nhau
như gió, như mây,
nối tiếp đời phiêu lãng
đi để nhớ hoài
khúc nhạc biển đêm nao...

LaLan
Ngày 03/08/2003

⟸ Thơ