banner

Thơ > LaLan 15 > 1999 - 2000

Lễ Vu Lan

Tặng Tranv

Mẹ biểu con thay áo dài màu tím
Tháng bảy rằm theo mẹ lễ Vu Lan
Chùa đông ghê Phật tử đứng mấy hàng
Chờ đến lượt nhận hoa hồng cài áo

Con nao dạ nghe mẹ khe khẽ bảo
"Ngoại mất rồi, xin cho đóa hoa tang"
Mẹ quay đầu giấu sau lớp khói nhang
Dòng lệ nóng chảy dài trong thầm lặng

Con ngước nhìn tóc mẹ trong màu nắng
Khấn Phật Trời tóc mãi vẫn màu đen
Con còn khờ sợ lắm phải mắt hoen
Sợ tới lúc con phải cài hoa trắng

Nếu không mẹ tháng ngày rồi đăng đẳng
Một mình con sao bước nổi đường đời
Ngoại xa rồi, con còn chỉ mẹ thôi
Xin mẹ hứa sống hoài bên con trẻ

Mẹ có biết con luôn cần có mẹ
Để mỗi mùa mình cùng Lễ Vu Lan
Để mỗi năm trong hạnh phúc ngập tràn
Con sung sướng cài cho mình hoa đỏ

LaLan
1999

Bài Thơ Dang Dở

Bài thơ tình tôi bao lần định viết
(Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên)
Tả tình yêu không dang dỡ ưu phiền
Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
(Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên)
đã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn thì tin`h tôi đã vỡ

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
(Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua)
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
(Những bài thơ không hơi nóng tình yêu)
Những vần thơ diễn tả nỗi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc cho tình buồn bã

Đời êm trôi, người người đang hối hả
(Điểm tô cho tình yêu thật trong đời)
Nhìn lại lòng, sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình, lại một lần xếp kỷ

LaLan

Vần Thơ Chưa Trọn

Em đọc đây...bài thơ tình chưa trọn
Vần gãy ngang như hò hẹn đôi mình
Hờn nữa đi cho em đứng làm thinh
Nghe từng chữ có tình anh âm ấm

Trong trách cứ nghe có hồn gửi gấm
Kỷ niệm buồn pha tím giọt mồng tơi
Có nhớ thương không nói được thành lời
Có lệ mặn tiễn đưa tình lận đận

Còn ưu tư thì xin anh cứ giận
Nhưng góc hồn, dành chút để mà thương
Em bước đi, mỗi bước mỗi vấn vương
Tim một nửa vẫn nguyên màu kỷ niệm

Em thèm khóc...một lần không giấu diếm
Thèm được lần tẩn liệm mối tình si
Vần thơ buồn, anh hỡi, viết nữa đi
Cho em đọc trên đường vào cõi thực

LaLan

Em Vẫn Muốn

Họa thơ LacPhong

Em vẫn muốn mình bên nhau mãi mãi
Như trời xanh bên mây trắng hiền hòa
Đừng nhìn em với ánh mắt quan tòa
Đau em lắm, người thương ơi có biết

Tim em khóc không thành lời thống thiết
Mà âm thầm nhỏ máu lạnh hồn nhau
Vào cuộc chơi em nào tính trước sau
Yêu anh lắm bằng tình yêu duy nhất

Đừng bảo em rằng tình này không thật ?
Mình yêu nhau đâu phải chỉ một chiều
Chẳng lẽ nào anh không hiểu vì yêu
Em đã sống vì anh từng nhịp thở

Anh hờn trách rằng tim anh nức nở
Có nghe chăng tim em vở trăm phần
Cuộc chơi này thua thắng chẳng định phần
Sao không thử cùng huề đi anh nhé

Con đường nào vừa làm chân anh té
Để em dìu, tay dù bé vẫn êm
Tim anh đau, tình em sẽ xoa mềm
Sẽ không để tim hồng thành chai đá

Và anh hỡi tình mình là tất cả...

LaLan
Ngày 10/01/1999

Hành Trình Đêm

Ôm bóng tối ta mình lầm lũi bước
Tìm rạng đông mong xin chút hơi nồng
Sưởi cho ấm một cỏi hồn lạnh cóng
Ta cười khan mặc nước mắt đang tràn

Rượu mềm môi tống tiễn một đêm tàn
Ta tự hỏi đời cần chi ánh sáng
Giữa ban ngày vạn vật dường thay dạng
Người dối lừa, hoa đẹp lại đầy gai

Hành trình đêm, ta giẫm nát gót hài
Ta tìm kiếm cho mình khuôn mặt thật
Từng có ư ? Sao ta hay mình mất
Ta mệt nhòai oán trách một màn đêm

Gần sáng rồi, thôi thay đổi áo xiêm
Ngồi trang điểm cho mình khuôn mặt khác
Tự bảo mình bắt đầu vào tuồng hát
Đợi về đêm...ta tiếp cuộc hành trình ...

LaLan
Ngày 26/07/1999

Giận Hay Thương

Vùng quê này trời chẳng biết vào thu
Quanh năm tháng biển hát hoài một bản
Chiều lại chiều sóng ru buồn tản mạn
Bận suy tư biển chẳng thiết đổi mùa

Ta đứng đây xõa tóc để gió lùa
Mắt nhẹ khép nghe linh hồn lắng dịu
Gửi cho gió những nỗi đời bận bịu
Nhờ mang đi - xóa bỏ những nhọc nhằn

Tay ôm sao, chân chạm đá khô cằn
Giữa cô tịch sao lòng bình thản lạ
Tập lặng im lắng nghe lời biển cả
Tập hiểu người và tập hiểu mình thêm

Ta gặp ta giữa ưu uẩn màn đêm
Thương và Giận - hai mãnh hồn khác biệt ?
Ai thắng ai mà sức mình rũ kiệt ?
Chắc là Thương - vì lệ đẫm mi rồi

LaLan
Ngày 09/10/1999

Một Cuộc Đời

Chú nằm đó, yên bình, mi khép chặt
Giấc thiên thu, riêng mình Chú ru hồn
Sáng mai này, người theo đất vùi chôn
Con muốn khóc, mà sao lời nghẹn đắng

Một cuộc sống, rời xa trong thầm lặng
Phút tiễn đưa, ai người để tang lòng ?
Ra đời - lớn - rồi đi, thật thong dong
Nơi Chú đến, có phải nhiều hạnh phúc ?

Ba bảo con, đời sống là du mục
Mỗi người theo một lối của riêng mình
Người ra đi là tiếp cuộc hành trình
Và nơi đến - lại là nơi xuất phát

Phải vậy không, sao mắt Ba nhòa nhạt
Giấu gì con, sau làn khói thuốc buồn ?
Chú và Ba, cùng tới bởi một nguồn
Phải vì vậy mà đau hơn con nữa ?

Hãy cho con yêu thương làm điểm tựa
Của cuộc đời, và của những tình thân
Cho con đi qua những bước ngại ngần
Không e sợ - một lần - nơi sẽ đến

LaLan
Ngày 01/12/1999

Tình Cũ Mấy Ai Đòi

Tặng CaliN

Dựa vào ta, nếu cần thì cứ khóc
Từng giọt hờn, ta vì Nhỏ mà lau
Nỗi đau nào mình cũng hiểu lòng nhau
Đường Nhỏ bước, chân ta từng quen lối

Ta hiểu mà, nơi đó nhiều đá sỏi
Đôi chân trần, đau nhiều lắm phải không ?
Ngồi lại đây, hai đứa kể chuyện lòng
Cùng thao thức lắng hồn nghe sóng vỗ

Buồn chi nữa, cứ thu về lá đổ
Cứ đông sang thì gió phải lạnh lùng
Một kiếp người ai tránh lụy tình chung
Thì thương hận, là lẽ thường trời đất

Nếu trả được những gì đang giấu cất
Thì còn ai thổn thức viết thơ tình
Ý nghĩa chi mình chỉ sống cho mình
Dương thế sẽ lạt mất phần thi vị

Không muốn nhớ, thì thôi mình cất kỷ
Trả làm chi, tình cũ mấy ai đòi
Thơ tặng rồi mộng ngọt cũng mềm môi
Thôi thì giữ như hành trang ngày mới

LaLan

Điều Ước

Cũng ngày này, hơn hai mươi năm trước
Nhỏ đã chào đời, cất giọng oa oa
Mẹ trêu mãi Nhỏ giỏi ghê tài khóc
Mới sinh ra mà tiếng vọng cả nhà

Nhìn Nhỏ lớn từ vòng tay âu yếm
Mắt mẹ vui quên năm tháng nhọc nhằn
Nhỏ còn nhớ lần đầu ai thưa "Bác"
Mẹ vào phòng, đứng lặng lẻ, soi gương

Con gái mẹ đã lớn rồi Mẹ hở
Gom nắng mưa biết điểm ngọt môi cười
Tóc đen óng, đổi màu sương tóc Mẹ
Tập tành đi từng bước với cuộc đời

Và mỗi năm nghe lòng thêm hốt hoảng
Chiếc bánh hồng sinh nhật, nến thêm cây
Là có nghĩa mẹ già thêm một chút
Đến gần thêm lối rẽ của riêng mình

Nhỏ ao ước mình không cần xé lịch
Để một năm cứ vậy kéo thêm dài
Tay be bé Nhỏ níu thời gian lại
Giữ ngày thơ, giữ tuổi mẹ chẳng già

...Rồi sáng nay bước qua thềm tuổi mới
Lòng nao nao lẫn lộn những vui buồn
Bao lời chúc, nhưng Nhỏ, lòng chỉ muốn
Gió cuộc đời thổi nến - mẹ, đừng mau

LaLan
2000

Bài Thơ Con Viết Tặng Ba

Cắn bút mấy giờ, hết xóa, rồi ghi
Thơ tặng Ba, nghĩ hoài không ra chữ
Gần tám năm, đời con, Ba không dự
Kỷ niệm ấu thời - Mẹ lội rừng sâu

Ngoại vẫn hay ru, câu hát ơ ầu
"Mồ côi cha con ăn cơm với cá"
Chiến tranh tàn, Mẹ Ba chia đôi ngã
Ba vẫn còn, cá... Mẹ chẳng tiền mua

Hình ảnh năm nào, Ba dáng già nua
Lầm lũi bước, quay đầu đi về trại
Mưa mịt trời, ướt sũng rừng Quãng Ngãi
Mẹ dắt con, tay lạnh ngắt, lặng nhìn

Bài học trường, cô giáo dạy con tin
Nhớ mắt Ba, con bàng hoàng xếp vỡ
Bài học đời, đâu có ai nhắc nhở
Con vẫn không quên được dáng Ba gầy...

Chuyện lâu rồi, nhắc lại mắt còn cay
Thơ tặng cho Ba, lời con vẫn thiếu
Có lẽ lòng con, chỉ mình Ba hiểu
Con viết hàng ngày, bằng ý - đời con

LaLan
Ngày 26/04/2000

Một Đoạn Sầu

Tặng A. Toàn

Cay cay một chút, bùi một chút
Góp lại thành thơ một đoạn tình
Như là cổ tích, như là thật
Một chút bâng khuâng giữa đời thường

Như là ghềnh đá, như là sóng
Ào ạt xô nhau đến hết đời
Bao lâu rồi nhỉ...nghìn thế kỷ ?
Đá vẫn ngồi im, sóng vẫn gầm

Ta mình cũng vậy, đâu chi khác
Một đứa quay lưng, đứa ngậm ngùi
Đứa ngồi vuốt tóc, nghe tình rối
Làm thinh, một đứa biếng môi cười

Chiều buông biển khóc trào sóng bạc
Ta buồn mi mắt bỗng dưng cay
Gió đưa mằn mặn tình dư vị
Lén ướp vào thơ một đoạn sầu

LaLan
Ngày 07/09/2000

⟸ Thơ