Đà Lạt
Tặng GT
Có thông già ru mộ kẻ tình si
Có nước đùa óng ánh thác Cam Ly
Xứ mơ mộng giống chuyện ngàn đêm lẻ
Kể nữa đi, kể em nghe anh nhé
Cảnh hoàng hôn nắng rãi cuối triền đồi
Cảnh nhân tình hò hẹn thật đẹp đôi
Tựa vai ngắm rừng chiều thay sắc lá
Và nơi đó lạ kỳ từng tảng đá
Từng đêm về bịn rịn đổ mồ hôi
Mỗi khi nghe tiếng cô gái bồi hồi
Thương ai đó bên hồ thầm than thở
Em thích ghê một tuyệt vời xứ sở
Nơi bao đời thi sĩ viết thành thơ
Đừng trêu mà, cho em nhắm mắt mơ
Hoa khép nụ trong sương mờ đẹp lạ
Và em thấy có ông Hoàng Bạch Mã
Cầm chiếc hài đi tìm kiếm Lọ Lem
Sao anh cười, ngưng kể, chỉ nhìn em
Ơ...có gì xấu...khi người tin cổ tích?
LaLan
1999
Đà Lạt (2)
Chưa lần nghe vi vút tiếng hàng thông
Chưa nếm sương từ buốt lạnh hoa hồng
Nhưng đã mến thành phố đầy mộng mị
Em mơ thấy bình minh tràn thi vị
Trời mù sương mây xõa tóc tự tình
Bên hồ êm liễu nghiêng ngắm dáng mình
Xa xa vẳng tiếng thác ngàn huyền hoặc
Em mơ thấy nắng trưa màu trong vắt
Từng lá vàng rơi nhẹ giữa không gian
Cả cao nguyên cỏ trãi thảm bạt ngàn
Bóng thiếu nữ chập chờn qua kẽ lá
Em mơ thấy ráng chiều buông êm ả
Mặt trời hồng chầm chậm bước vào đêm
Anh bên em tay vuốt mớ tóc mềm
Khe khẽ hát bài ca miền sơn cước
Là mơ đó nhưng em như hiểu được
Quãng đời buồn qua chuyện kể thê lương
Nhìn mắt anh em như thấy trời sương
Vì anh đó... mà em thương Đà Lạt
LaLan
Ví Dụ
Lần nghe ai khe khẽ gọi tên mình
Cứ lắc đầu cho mái tóc rung rinh
Rồi tự nhủ chỉ trùng dương lên tiếng
Ví dụ như ta đừng hay dạo biển
Hẳn là ta đâu có phải gặp người
Chắc vẫn còn hồn nhiên cất tiếng cười
Khi chợt thấy con ốc bò ngộ nghỉnh
Ví dụ như khi nghe lời tán tỉnh
Cứ giả vờ chỉ thích ngắm vầng trăng
Chắc lòng ta giờ đâu biết mây giăng
Không hề biết hoàng hôn maù như khóc
Ví dụ ta đừng tập tành xõa tóc
Thắt bím hoài thì đâu vướng tim ai
Ta đâu phiền ngơ ngẩn chẳng thuộc bài
Đêm gần hết quanh quẩn hoài...ví dụ
LaLan
Năm...Mười...Mười lăm...Hai mươi
Lớn vậy rồi mà còn tính ham chơi
Làm như mình, dư giờ lắm, thãnh thơi
Tay úp mặt, rủ chơi trò tìm kiếm
Lêu lêu anh...như mới vừa học đếm
Chưa đủ mà....đã mở mắt nhìn quanh
Nhỏ đây nè...còn bên ấy...trời xanh
Sao đứng mãi...không tìm...hồn ngơ ngẩn
Hay đang nhớ...về thời không vướng bận
Trò Năm....Mười...người thật ít...mà vui
Thắng hay thua...chẳng có kẻ ngậm ngùi
Thích gặp mặt, trốn mà mong ai thấy
Ờ thuở ấy...hồn ngoan như trang giấy
Vết mực đời, chưa một dịp làm hoen
Môi ngây ngô...son chỉ mới vừa quen
Anh thánh thiện...chỉ nhìn...không dám nếm
...Biểu Nhỏ trốn, sao mà anh không kiếm
Nghĩ gì mà quên Nhỏ nấp sau lưng
Giận anh rồi, trời đổi sắc rưng rưng
Cuối tháng chạp...mà mưa còn lất phất
LaLan
Little SaiGon - Ngày 31/12/1999
Tiêu Tương Khúc
Cuốn anh theo vào ngõ tối linh hồn
Dạy em đi, mình đã dại hay khôn
Khi từng nói, hoang đường - người xin tội
Tối hôm qua, trong nhớ thương mòn mỏi
Ngồi một mình, em bất giác cầu xin
Nếu vấn vương, hai đứa phải tội hình
Thì đày đọa, một mình con cam chịu
Người khác đạo, đâu mong gì Chúa hiểu
Những mảnh lòng, khúc khuỷu, mắc giăng tơ
Giùm chứng cho, trong thoáng chốc bất ngờ
Em khổ sở vay tình yêu người khác
Hãy để em, một lần làm kẻ ác
Để trọn lần, nếm ngọt vị tình anh
Chấp nhận rồi, cho phút ấy mong manh
Em vui vẻ xuống cuối tầng địa ngục
Em không dám vào Phật đường cầu phúc
Nguyện cho mình - em sợ lụy người ta
Cầu cho ai - em chẳng đủ thật thà
Nên chỉ dám đứng ngoài thềm xin Chúa
Em chẳng hiểu mình sai hay đúng nữa
Chỉ xin lần được nghe lệnh con tim
Trước tình anh, em ngoan ngoãn lặng im
Nếu muốn bước....anh chẳng cần quay lại
Em vằn vặt, đau thương, nhung nhớ mãi
Nhận thua rồi, thua với cả chính em
Lời yêu đương, khép chặt giữa môi mềm
Em khao khát... một lần... nghe nhau nói
LaLan
Ngày 04/01/2000
Giao Mùa
vừa rơi ngoài khung cửa
người thắp đèn cầy,
khom tay giữ lửa
chút ấm nồng...
sưởi nổi lạnh tàn đông ?
Cây bạch hồng
đêm rồi vừa hé nụ
đài mỏng rung rinh
lã mình quyến rũ
nhỏ quá chừng...
rước nổi gió xuân sang ?
Đêm nhẹ nhàng
giữ giùm dăm mộng mị
ai nhớ ai đây
tình xa vạn lý
một nụ đời....
sương được mấy lần ghen ?
Tiếng ai quen
không! Chỉ là ảo giác
xuân cũng như đông
lòng người đâu khác
trời giao mùa...
sao dạ vẫn còn giông ?
LaLan
Ngày 08/01/2000
Giao Mùa (2)
sao tôi còn thấy nhớ
vội quay đi...
để khỏi nghe vụn vỡ
một tiếng gì...
vừa rớt lại sau lưng
Gió...dững dưng
chở gì đó
mà trầm ngâm đến vậy ?
tôi đâu còn trái tim mười bảy
mà loạn cuồng...
khi gió lạ qua vai
Có lẽ ngày mai...
tôi đem cất
mấy vần thơ con nít
gói cho kỷ mấy thiên tình cổ tích
và dạy cho mình...
yêu thích chỉ mình thôi !
LaLan
Ngày 09/01/2000
Giao Mùa (3)
Về chân trời xa lắc
Thơ ưu tư còn lại mấy dòng thôi
Đêm bơ vơ... lặng lẽ tôi ngồi
Tay bới đất...
Tìm hoài...hơi hướng cũ
Ghé làm chi....
Rồi đem về mưa lũ
Rồi bạo tàn...cuốn đổ những chiêm bao
Cuốn phăng đi lầu mộng dựng hôm nào
Dững dưng bảo...Giao mùa...cần chi giữ !
Rồi để lại...
Một vết thương chí tử
Đau xé tim...tôi chẳng khóc một lần
Sợ lệ trào...sẽ làm quỵ bước chân
Không dậy nổi giữa tàn đêm cô tịch
Tôi bới đất...
Mà thôi...không tìm nữa
Đậy mồ hoang...tôi tẩn liệm cuộc tình
Ngủ...ngủ đi...một giấc...chỉ riêng mình
Tình hết nóng...còn sợ gì cõi chết
Thì đi đi...
Xa xôi rồi... quên hết
Ngõ trần ai...trút bỏ gánh nhọc nhằn
Nợ ...thì nay...tôi trả đủ vạn phần
Đắp xong cỏ...từ nay...không còn thiếu
Ừ thôi nhé...
Chôn hết rồi bận bịu
Dòng thơ tang...tôi giữ lại một vần
Quấn ngang hồn...thay thế một vòng khăn
Tôi tang chế...một tình yêu...vừa mất
LaLan
Ngày 10/01/2000
Giao Mùa (4)
Đêm hiu hắt gió chen vào kẽ đất
Ai hốt hoãng...kéo nghiêng vành khăn trắng
Vội vàng che, sợ băng giá mộ phần
Và ai nữa...nghe mắt mình ngân ngấn
Tình không tên sao lại lắm kẻ buồn
Tay hạ giới...đâu làm sao kéo nổi
Một trời mơ, theo gió đã giao mùa
Cỏ đắp mộ ...đêm rồi... sao héo úa
Lệ ai rơi tưới đẫm giọt tạ tình
Khăn tang chế...ừ đây...chia hai mãnh
Quấn cho đều...tống tiễn...một mùa thương
Mắt ai nhìn...lặng lẽ...khuất trong sương
Câu kinh nguyện...khẻ khàng...lời sám hối
Tiếng ưu linh...vo.ng vang...từ mộ tối
Tình...xưa - nay...tội đâu tính bằng lời
Trở về thôi...khép lại một cửa đời
Không tròn nhớ...thì ai ơi...đừng nhớ
Tình đã chịu nằm im rồi trong mộ
Mùa thương kia...thôi ai hãy mang về
Đêm giao mùa...dòng tâm sự nảo nề
Buồn như lá...thu rồi...rơi vào đất
Mùa năm nay...đất cũng giùm chôn cất
Một lá tình vừa rụng buổi tàn đông
LaLan
Ngày 11/01/2000
Người Mượn Hồn Thơ
Buồn ai Nhỏ cũng tự mình mang
Trãi hồn để viết thơ tình tứ
Cho Người đem tặng bạn tình lang
Nhỏ xé nát rồi hết mấy trang
Mà thơ chỉ viết được một hàng
Muốn biếu lòng mình cho người khác
Mới hiểu tận tường nghĩa trái ngang
Lời thơ Nhỏ viết tự tâm can
Lại chứa âm thầm chuyện dở dang
Nhỏ đâu có muốn Người như Nhỏ
Tình Nhân thành lễ của lỡ làng
Nếu người muốn mượn mảnh trăng vàng
Nhỏ sẽ cố tìm, chẳng hề than
Cớ chi mà mượn hồn của Nhỏ
Tế Lễ Tình Nhân...để ngở ngàng!!!
LaLan
Ngày 24/01/2000
Những Gì
ta có cùng nhau
nhiều chưa anh ?
để gọi là...kỷ niệm ?
những ngày...
ta ở bên nhau
nhiều chưa anh ?
để gọi là...nhung nhớ ?
Ta nhìn nhau...
mấy lần rồi anh hở ?
có đủ cho mình trăn trở
nghĩ về nhau ?
tháng tháng...ngày ngày...
vùn vụt qua mau
anh rảo bước...có bao giờ chùng lại
tìm trong tim mình bóng hình cô gái
một chiều nao...
đứng mãi....vẫy tay chào
Chiêm bao...
có anh và em
và có rất nhiều điều không thật
đã là mộng thì ru cho ngọt giấc
mai dậy rồi...
đời tất bật sầu tư
ta chạy đuổi nhau...
vòng tình cảm thực hư
chân mõi mệt...
không hay vòng đã khép
những gì...
ta chỉ gặp trong mơ
anh có nghĩ.... làm hồn thơ thêm đẹp?
LaLan
Ngày 02/02/2000
Bài Thơ Đầu Xuân
Cột dây nơ mang vào cất trong phòng
Năm mới mà, niềm vui rất mênh mông
Giấu một chút, có ai hay đâu nhỉ !
Tối qua đi chùa, Nhỏ cầu thật kỷ
Tên người thân, Nhỏ ghi cả trang đầy
Lòng thành tâm khấn nguyện trọn năm nay
Nhỏ xin Phật ban an lành tất cả
Ừ cũng bởi cái tính hay vội vã
Sớ cầu an, Nhỏ quên viết tên mình
Nên sáng nay, lén thức trước bình minh
Tìm nhánh lộc người ta chưa hái hết
Nhỏ nhắm mắt, hít thật sâu hương tết
Ngày đầu năm...có lộc...có xâm mừng
Nhè nhẹ bay...mùi nhang cúng...thơm lừng
Xuân có phải vừa vô phòng...thăm Nhỏ?
LaLan
Mồng Một Tết Canh Thìn
Ngày 04/02/2000
Quên Đóng Cửa
Vẽ sao còn lại chỉ một phần
Hay đêm qua Cuội vì say ngủ
Nên quên không đóng cửa cung Hằng
Để mây lơi lã vào thăm viếng
Ngắm mắt giai nhân, ngắm môi cười
Ra về mây vờ quên khăn lụa
Giắt trước thềm trăng, ý xa vời
Trần gian không biết, buồn trăng khuyết
Những đêm đầu tháng, ngỡ Nguyệt sầu
Đâu hay tiên tử vì thương nhớ
Che khăn ngồi khải điệu tương cầu
Đâu chỉ dương gian tình mới đợi
Thiên đình Nguyệt cũng có lần mong
Tháng - năm, trăng hết tròn lại khuyết
Hằng Nga - nhi nữ, gẩm chung lòng
LaLan
Ngày 11/02/2000
Tim Tím Hoa Rơi
Đầy sân lan tím bay
Gió trao hương là lạ
Nghe lòng ngây ngất ngây
Cuối tháng Ba rồi đó
Trời xanh thay áo mây
Mưa chạm vùng lá cỏ
Một năm...vừa qua đây
Tay cầm tờ lịch nhỏ
Đời vơi nhẹ, từng giây
Ngập ngừng qua đầu ngõ
Tháng Tư về, có hay ?
Đợi gì lòng không rỏ
Mà chờ thư mỗi ngày
Giọng trêu đùa, cơn gió
"Thư lạc đường, bởi say"
Thêm một tờ lịch rụng
Lắc đầu, cây cứ lay
Hoa tím trời, rơi vụn
Mong nhớ đầy cả tay !
LaLan
Ngày 30/03/2002
Tim Tím Hoa Rơi (2)
Thư đúng là đã say !
Trời không còn mưa nữa
Ngoài kia hoa vẫn bay
Đêm tháng Tư qua vội
Người thức ngồi làm thơ
Chữ chơi trò cút bắt
Cắn bút hoài...ngẩn ngơ
Cơn gió thì vẫn vậy
Nghêu ngao bài tình tang
Đi ngang căn phòng Nhỏ
Rủ hồn đi...lang thang
Ý thơ còn dang dỡ
Lời thơ thì đã quên
Ừ thôi, không viết nữa
Tình đẹp thường không tên !
LaLan
Ngày 01/04/2002