banner

Thơ > LaLan 11 > 1999 - 2000

Mưa

Ở ngoài trời đang mưa
Lòng em - anh nhuốm lạnh
Nhìn mưa lòng như chạnh
Kỷ niệm về lưa thưa

Mình làm thơ về mưa
Nghe hồn nhau ướt đẩm
Lối xưa chân ai dẩm
Rối rắm những cuộc tình

Tóc em bay rung rinh
Sợi nào cho duyên cũ
Sợi nào vừa ấp ủ
Giữa mưa buồn chiều nay
Anh có giang vòng tay
Che giùm cho mưa tạnh
Hay làm thêm gió mạnh
Lối em về đầy giông?

LaLan
Ngày 02/09/1999

Quên Dù

Tặng DxN

Dường như mưa đã gọi về dĩ vãng
Về những chiều bên cửa ngắm mưa rơi
Tinh nghịch cười khi có hạt ham chơi
Rơi lên má...rùng mình...sao mà lạnh

Nhớ thật nhiều, cái thời còn nhí nhảnh
Tan trường về mưa lất phất bờ vai
Vờ vô tình...xe chạy chậm...chờ ai
Mưa lành lạnh...mắt ai nhìn...nóng hổi

Nhớ mấy bận dầm mưa...ai xin lổi
"Hứa suốt đời hết dám chọc cô nương"
Mưa ơi mưa, sao thương quá là thương
Làm sống lại...mịt mùng bao kỷ niệm

Tối nay mưa...chợt thèm câu âu yếm
Trách "quên dù...ướt tóc...khổ lòng ai"
Tối đêm nay...mưa ướt mái tóc dài
Vuốt vội mặt...mưa đêm...sao mằn mặn

LaLan
Ngày 03/11/1999

Hay Anh Làm Cây Nấm?

Nhỏ cho anh mượn một bàn tay
Đan với anh nè, vậy thành hai
Thấy ghét! Anh giờ xa xa lắc
Để người ta vói, mỏi cả vai

Họ thì cứ bảo Nhỏ là sai
Còn anh thì an ủi Nhỏ hoài
Hay anh mau biến thành cây nấm
Che giùm kẻo bụi cuốn Nhỏ bay

Nấm ở đâu rồi, để mắt cay
Như cát biển kia đáng bị rầy
Tụi nó bay mù ăn hiếp Nhỏ
Làm rát ghê đi, cả mắt đầy

Ơ, Nhỏ hư rồi, lại giận lây
Ai biểu thẩn thờ hổng nhìn mây
Trời lên cơn bão mà không biết
Bây giờ cay mắt, trách ai đây ?

LaLan
Ngày 29/08/1999

Chuyện Xưa Mẹ Kể

Nhắm mắt đi, ngồi tựa vào vai Nhỏ
Nghe thầm thì Nhỏ kể chuyện đời xưa
Câu chuyện mà từ bé Nhỏ đã ưa
Lâu ghê lắm Nhỏ vẫn còn nhớ rỏ

Mẹ kể lại vào mùa đông năm đó
Anh ra đời trong khói lửa chiến chinh
Tuổi dại khờ đâu hay chuyện tử sinh
Nhưng không biết vì sao anh hay khóc

Nhà của Nhỏ nằm dưới triền con dốc
Mấy năm rồi nghe tiếng khóc thê lương
Thương trẻ thơ, lòng mẹ Nhỏ vấn vương
Nên sinh Nhỏ, sau này anh có bạn

Từ có Nhỏ, nước mắt anh mới cạn
Hết khóc nhè, làm cậu bé dể thương
Nhà không xa mà mỗi đứa một phương
Liên quan vậy mà mình không biết mặt

Mẹ còn kể tao phùng do trời đặt
Theo gia đình, anh lìa khỏi quê hương
Nhờ Trời thương khiến Nhỏ cũng lạc đường
Xa xôi vậy mà giờ hai đứa gặp

...Dậy đi anh, mang nến cùng nhỏ thắp
Cám ơn Trời, cám ơn mẹ sinh ta
Cám ơn anh giữa cuộc sống bao la
Biết nhỏng nhẻo, xin Trời sinh ra Nhỏ

LaLan
Ngày 31/08/1999

Đà Lạt Trời Thu

Anh chỉ em xem cảnh mùa thu
Đà Lạt chìm trong sáng sương mù
Bóng người sơn nử băng qua dốc
Ẩn hiện gót hài ngở mộng du

Nè, hãy cầm tay, dắt em đi
Tìm nghe trong tiếng gió vu vi
Giọng cười khúc khích giờ tan học
Anh trước cổng trường, hát tình si

Có phải hoàng hôn đa ~ xuống nhanh
Mà khói lam chiều vương mắt anh
Nhà ai bắp nướng nồng thơm lạ
Dừng chân hai đứa bước chẳng đành

Em chưa nỡ rời xứ bâng khuâng
Anh hãy cùng em viếng thêm lần
Em còn muốn uống sương Đà Lạt
Nếm lạnh môi người, giọt ái ân

LaLan
Ngày 10/09/1999

Gửi Hồn Em

Em viết tặng anh bài thơ thu
Để đêm anh đọc thế lời ru
Thơ em ngăn ngắn, như tay ấy
Có đủ làm anh nhớ sương mù ?

Em vẽ thêm vào cái xích đu
Cho anh đưa đẩy lúc nhàn du
Lên cao anh hứng hoa đào rụng
Tối kết cho em để làm dù

Và gửi hồn em với hương thu
Ngập tràn hơi lạnh xứ sương mù
Mong manh quá đổi, nhìn không thấy
Nhẹ nhàng em đến giữa lời ru

LaLan
Ngày 10/09/1999

Trò Chơi

Lêu lêu anh giống như con nít
Lí lắc thích trò chơi ú tim
Còn em cô nhỏ tò mò quá
Mê mãi cuộc chơi trốn với tìm

Mình thích chuyện trò đêm mỗi đêm
Kể chuyện, làm thơ thật huyên thuyên
Sáng ra nghiêm mặt, làm người lạ
Tiếp tục mong mình thắng đối phương

Mai này lỡ có kẻ bị thương
Không biết kẻ kia mắt ướt sương
Hay là quay bước cười đắc thắng
Bỏ lại người thua ở bên đường?
II

Nếu thật tình mình chỉ cuộc chơi
Thì thôi em hổng tính lổ lời
Giả vờ chậm chút cho anh thắng
Chỉ mong được thấy miệng anh cười

Em xếp tên anh ở một nơi
Suốt đời em sẽ chẳng buông lơi
Là tim em đó, nằm ngoan nhé
Đêm đêm em sẽ khẽ ru hời

LaLan
Ngày 10/09/1999

Trò Chơi Người Lớn

Anh lí lắc giống như là con nít
Cứ thích trò tìm trốn thuở mười hai
Rồi tò mò không thèm nghĩ đúng sai
Nhắm hai mắt, Nhỏ gật đầu vào cuộc

Luật trò chơi chẳng có gì bó buộc
Kẻ đa tình, người e ấp làm duyên
Cùng cứng đầu không chịu để ai khuyên
Anh và Nhỏ mỉm cười trêu đối thủ

Chiến trường này không cần chia quân ngũ
Lúc đánh nhau, lúc vui vẻ chụm đầu
Hết lạnh lùng, anh nhớ Nhỏ thật lâu
Tàn buổi đấu, Nhỏ làm thơ tặng bạn

Và cứ vậy, người chơi không hề nãn
Chờ đối phương nhận thua cuộc nhường mình
Dù hai người lòng quên mất chiến chinh
Nhưng quê quá, ai chịu làm người bại

Anh lớn mà, thôi luật mình viết lại
Hay anh chiều, làm đại kẻ chịu thua
Để ngày mai khi đón gió giao mùa
Mình hẹn gặp không còn là đối thủ

LaLan
Ngày 11/09/1999

Tên Trên Đá

Nhỏ nghịch ngợm kêu anh là tảng đá
Anh đừng hờn, méc má, tội Nhỏ nghen
Biết anh chiều, Nhỏ nhỏng nhẻo thành quen
Mai mà thiếu, chắc Nhỏ buồn ghê lắm

Nhỏ ôm sách, ra biển mà ngồi ngắm
Từng áng mây lơ lửng kéo ngang trời
Sách mở nè, mà hồn đã đi chơi
Ơ này gió, đừng thổi hồn nhanh quá

Sóng thấy ghét, cứ đập hoài vào đá
Mới viết mà, sóng bôi hết rồi sao
Thích vui đùa, sao sóng hổng rượt nhau
Vô bờ mãi làm ướt rồi chân Nhỏ ?

Không biết đâu, Nhỏ giận hờn biển đó
Rầm rì hoài làm Nhỏ nhớ người ta
Sóng biết gì mà lẩm bẩm ba hoa
Phải đã thấy tên người ghi trên đá ?

LaLan
Ngày 01/09/1999

Ai Biểu Anh!

Ai biểu anh... lời ngọt quá làm chi
Cho vô ý em để hồn mở cửa
Chung quanh là mơ, em ngồi ở giữa
Gom sao trời, em kết lại thành thơ

Ai biểu anh... làm như thể tình cờ
Len lén đến ru hồn em vào mộng
Cho em quên ngoài kia trời gió lộng
Nhoẽn miệng cười em dổ giấc thần tiên

Ai biểu anh...bằng nét thật là riêng
Chọc em giận rồi bồi hồi xin lổi
Làm cho em - cô nhỏ ưa hờn dổi Cũng mỉm cười quên hết tội người dưng

Ai biểu anh... chạy đâu vội quá chừng
Vướng sợi tóc để giữa đường vấp té
Cây đũa thần tên tay Cô Tiên trẻ
Anh vụng về đụng trúng - rớt còn đâu !

Ai biểu anh...làm bể nổi cồn dâu
Tiên Cô giận dùng phép mầu trách phạt
Hóa thân em bé ti thành hạt cát
Vào mắt anh...đau rát cả một đời

LaLan
Ngày 18/10/1999

Ai Ở Đừng Về

Tặng TY

Có một chiều chợt nghe trong gió
Lời bâng quơ... cây cỏ tự tình
Lời trách hờn..."ai đó làm thinh
Cho thổn thức...vần thơ vừa gởi"

Có một chiều chợt mang đông tới
Ai ngập ngừng...dõi mắt xa xăm
Thầm năn nỉ..."thêm lần được ngắm
Rừng thu tàn... lá đỏ rơi rơi"

Có một chiều chợt lòng khấp khởi
Ai chờ ai...lối nhỏ trăng về
Khúc khích cười..."Ơ, thật ngô nghê
Đâu mới lớn...sao còn mắc cở !"

Có một chiều chợt tim bỡ ngỡ
Tay cầm tay...bối rối cả lời
Khe khẽ hát..."người ơi người nhớ...
Dể thương câu...ai ở đừng về"

LaLan
Ngày 07/11/1999

Đêm Đà Lạt

Ngã mình lên nệm cỏ ngắm trời đêm
Em ao ước có anh ngồi bên cạnh
Để kể em nghe sao quê anh lạnh
Và vì sao Đà Lạt lắm sương mù

Đêm nơi này gió biết cất lời ru
Nghe không hiểu vẫn bồi hồi trong dạ
Con gái Sài Gòn viếng thăm xứ lạ
Lần đầu thôi mà như đã vương tình

Hay vì em trong trí đã khắc hình
Quen Đà Lạt từ khi chưa biết mặt
Qua chuyện kể những đêm trăng vằn vặc
Em ngồi nghe rồi thương nhớ thật nhiều

Xa xứ lâu ngày anh có còn yêu
Vùng đất cao nguyên từng nghe anh khóc
Nơi mẹ đã ngày ngày lên con dốc
Dõi mắt xa mong ngóng dáng ba về

Anh để lại gì năm ấy lìa quê
Mà đến đây em nghe lòng chợt ấm
Hôm qua đi đường ngang khu rừng thẳm
Em bâng khuâng, nhơ nhớ một tên người

Đà Lạt mù trời, lãng đãng sương rơi
Vắng tiếng cười anh, buồn hiu, cỏ ướt
Đêm nhớ anh, làm sao em dỗ được
Cỏ khóc nhiều ghê, lạnh thấm gót hài

Mai xa rời, thương nhớ nặng oằn vai
Hành trang gói, em mang tình Đà Lạt
Về tặng anh, thương góc đời lưu lạc
Đà Lạt nay, anh chảng, nhớ riêng mình

LaLan
DaLat 2000

Thương Nhất

Anh hỏi em... thương nhất áo nào
Mơ màng em bảo, áo như sao
Lấp la lấp lánh ngàn tia sáng
Dẫu cách muôn trùng vẫn thấy nhau

Anh hỏi em... thương nhất hoa nào
Em rằng hoa mọc ở vùng cao
Quê anh lành lạnh màu huyền thoại
Thanh thoát làm sao sắc anh đào

Anh hỏi em... thương nhất mùa nào
Bảo cuối đông về, lúc xuân giao
Đất trời man mác, lòng man mác
Người chúc mừng người, đẹp biết bao

Anh hỏi em... thương nhất lúc nào
Giấu mặt em thầm nói thật mau
Là lúc anh hôn lên đôi mắt
Hồi hộp quá chừng, đất nghiêng chao

LaLan
Ngày 05/02/2000
Mồng một Canh Thìn

Tự Khi Nào Em Đã Yêu Anh

"Tự khi nào em đã yêu anh ?"
Một câu giản đơn,
anh hỏi bao lần sao em vẫn lắc đầu, không biết đáp

Có lẽ...
bắt đầu từ một cơn giông
Em nghỉ học,
ngồi làm thơ suốt buổi
Hôm ấy mưa rơi bên thềm
êm êm như nhạc trỗi
Đưa ý thơ mình,
nhè nhẹ rớt vào nhau
Để rồi đêm ấy chiêm bao,
em cứ vu vơ,
nằm khúc khích cười

Hay có lẽ...
bắt đầu từ gió trùng khơi
Bờ biển cuối mùa đông
ầm ầm bao cơn sóng lạ
Gió mạnh quá chừng,
tóc em bồng, lơi lã,
Anh rộng vòng tay,
ngăn giùm lạnh giá
Em nép vào anh,
nghe hạnh phúc thật đầy

Và có lẽ...
bắt đầu từ phút giây
Ngực anh ấm,
em tựa đầu làm gối
Mắt hai đứa nhìn nhau,
tay nắm bàn tay,
môi tìm môi, mời gọi,
nếm nụ hôn đầu
ngòn ngọt khó mà quên

Cũng có lẽ...
bắt đầu từ nỗi nhớ không tên
Chuyến xe chỉ mấy giờ thôi,
mà thấy dài đến lạ
Thức - ngủ đều buồn,
nôn nao hoài trong dạ
Tim đập loạn suốt chiều,
mỗi bận điện thoại reo
Xa anh rồi,
cuộc sống bỗng dưng nghèo
Chỉ hai tiếng "nhớ em",
đêm cũng mừng,
khó ngủ !

Có lẽ... có lẽ... và có lẽ...
Em trả lời nè,
bằng những mốc thời gian
Vẫn ngập ngừng,
lòng vẫn thấy hoang mang
Hình như đúng ! Hình như không đúng!
"Tự khi nào em đã yêu anh ? "
Em nghĩ mãi, mà vẫn hoài lúng túng
"Có lẽ từ khi...."
Mà thôi, mắc cỡ thấy mồ,
trả lời sao cũng vụng
Em chịu thua rồi,
yêu chẳng biết từ đâu !

LaLan
Ngày 24/05/2000

⟸ Thơ