banner

Thơ > LaLan 10 > (2000 - 2001)

Con Gái Có Gì Khó Hiểu Đâu!

Con gái có gì khó hiểu đâu
Còn nói là Nhỏ chỉ biết ngầu
Nhỏ đây có lúc hiền chớ bộ
Ai biểu anh lười, hổng nhìn lâu

Trời đất còn ưa thích đổi màu
Thì Nhỏ dổi hờn, lạ gì đâu ?
Cớ sao nhăn mặt vờ hông hiểu
Mắt Nhỏ ướt rồi, hổng chịu lau !

Nhỏ bảo anh rằng thích mưa ngâu
Chắp hai tay lại Nhỏ nguyện cầu
Mong sao trời xót thương tình Nhỏ
Cho quạ bắt cầu mau thiệt mau

Cớ sao không có chịu hiểu nhau
Đường đi vạn ngã anh thuộc làu
Cái đường nhỏ xíu vào tim Nhỏ
Anh lại thụt lùi mãi đằng sau

LaLan

Thơ Của Em

Thơ của em hay mang hình anh đó
Mang luôn tình tha thiết gửi cho anh
Em nào hay thơ tình quá mong manh
Anh không thấy nên thơ buồn thơ khóc

Không biết phải em mê đùa với ốc
Nên hồn em bị ốc mượn mất rồi
Để từng đêm em cứ mãi bồi hồi
Nửa sợ mất, nửa mong hồn được giữ

Chiều hôm nao nghe lời ai tình tự
Em chợt buồn, chợt nghe mắt cay cay
Sợi tơ nào em hờ hững để bay
Còn sợi khác...với hoài...sao chẳng tới

Chị Hằng ơi, ở chi xa vời vợi
Bước xuống trần cho em hỏi vài câu
Có phải thương là đồng nghĩa với sầu
Nên em thấy khi buồn lòng chị khuyết ?

Em nhớ rồi đời chẳng luôn mỹ tuyệt
Cũng như trăng cứ hết khuyết lại đầy
Thôi em về đem thơ gửi vào mây
Đợi trăng sáng, gom mây về xây mộng

LaLan

Thơ Đã Là Em

Em tưởng chuyện xưa vẫn nhiệm mầu
Khi mình muôn dặm kiếm tìm nhau
Nhưng rồi hoàng tử rời lầu cát
Công chúa bơ vơ, mộng trắng màu

Trời đất sáng nay đổi màu sầu
Mắt nàng công chúa đượm mưa ngâu
Bạch mã về đâu quên lối cũ
Chỉ còn nức nở đọng trong nhau

Thơ đã là em tự thuở nào
Cho anh ôm ấp giữa chiêm bao
Hoàng tử không tài xây lầu nguyệt
Công chúa đành thôi khóc nghẹn ngào

LaLan

Từ Thương Em Biết Khóc

Từ biết thương em không là em nữa
Từ biết thương em quên mất chính mình
Trong hồn em dáng anh mãi hiện hình
Anh có biết từ thương em biết khóc

Tình yêu đã cuốn em vào cơn lốc
Mỗi tàn cơn em rung rẩy ngậm ngùi
Tại số phần - hay định mệnh khiến xui
Gần nửa kiếp tim vẫn hoài hành khất

Em đã biết tình yêu không được - mất
Nhưng vẫn nghe đau đớn đến rã rời
Em thua rồi từ khi bắt đầu chơi
Trò quái ác của tình yêu rượt đuổi

Em đứng lại dõi tìm anh lần cuối
Trong vinh quang anh ắt hẳn đang cười
Đi đi anh, vui bên cạnh của người
Đừng quay lại kẻo hồn em ngã quỵ

Mang tim đau em trở về giang vỹ
Nước thay dòng, chia hai ngã sông tương
Đoạn thơ lòng từ nay hết vấn vương
Em pha mực, viết tiếp tình dang dở

LaLan

Vẫn Còn Thơ

Chiều nay Nhỏ tìm được sợi nơ
Mân mê thắt lại đôi bím khờ
"Phải tình cũng mượt dài như tóc
Nhỏ chẳng vụng về để rối tơ"

Trăng đẹp dường kia còn phải mờ
Thì mấy ai tròn mộng ban sơ
Nếu không duyên nợ ngàn năm trọn
Tình vẫn thiên thu chỉ ngàn giờ

Kìa biển vẫn hiền, vẫn xanh lơ
Gió vẫn vờn mây vẫn vu vơ
Thôi nhỏ học làm cơn sóng bạc
Khi buồn vỗ khẽ điệu vu vơ

Nhỏ xếp lại rồi những bài thơ
Của anh, của Nhỏ lúc đang mơ
Nhỏ không còn giận, còn hờn nữa
Tình dù chẳng vẹn vẫn còn thơ

LaLan

Không Đề (2)

Ta ngồi ru một cuộc tình thầm lặng
Ru cả mình trong cơn mộng cô miên
Tỉnh làm gì, đời sẽ hết thần tiên
Ta cố níu dù chỉ là mộng mị

Có lẽ vậy... nên thích làm thi sĩ
Ta tô màu nhân thế sắc hồng tươi
Giấu lệ tuôn sau mỗi một nụ cười
Thơ tình tứ che nỗi buồn cô độc

Ta trách cứ người đời làm trời khóc
Khắc nghiệt chi cho nước mắt nhạt nhòa
Ta trách trăng sao chẳng mãi sáng lòa
Tạo chi cảnh nguyệt đầy rồi nguyệt khuyết

Nếm đau thương ta gọi đời diễm tuyệt
Ta thiết tha, ta ham sống làm người
Ta nhìn đời với ánh mắt trêu ngươi
Hạnh phúc, buồn đau, đường đi là câu đố

LaLan

Tước Bằng

Tặng CaliN

Ta với Nhỏ hèn gì mà thân vậy
Nghề luật sư, gẫm mình học chung bài
Không có bằng mà cũng cải như ai
Lập tòa án xử người thương luôn thắng

Người ta tặng cho mình bao cay đắng
Mà vẫn tìm bằng chứng để biện minh
Mình đau lòng, khi họ mãi lặng thinh
Lại tự nhủ "chắc niềm riêng khó nói"

Lòng đã biết rằng ai kia gian dối
Mà lắc đầu, biểu tội đáng được tha
Hờn vầng trăng rồi đổ lổi thiên hà
Không đủ sáng để người ta lạc bước

Dẫn mình đi vào con đường trơn trượt
Người buồn buồn bảo có nợ không duyên
Tan nát hồn, mình vẫn cố mà khuyên
Rằng có lổi chỉ riêng phần nguyệt lão

Nghề tự học nên luật thường trở tráo
Trong tim mình bị cáo... chẳng thành danh !

LaLan

Kiếp Này Anh Lại Thiếu

Tình yêu anh, em suốt đời không hiểu
Nói thương nhiều nhưng tình vẫn chia đôi
Tim của anh chẳng phải bạc như vôi
Chỉ quá hẹp lại chia nhiều ngõ ngách

Đã biết vậy em nén lòng thôi trách
Người đa tình chắc cũng khổ vì yêu
Có không anh, vài phút thấy cô liêu
Tình nhiều quá nhưng tay thì quá ngắn ?

Trao tim anh, em biết mình ngớ ngẩn
Ngày qua ngày tập tễnh học hờn ghen
Giữa phố đông đầy rực rở ánh đèn
Hồn em lặng, nghĩ anh gần người khác

Tình yêu biến tim em thành sa mạc
Mơ chẳng tròn, thực thì khỏi tầm tay
Lời buông xuôi khất lần nợ vừa vay
Em đã biết kiếp này anh lại thiếu

LaLan

Giã Từ Vùng Huyền Thoại

Về nha anh, giã từ vùng huyền thoại
Đổi áo xiêm em trở lại dân thường
Thay long bào anh thôi mộng hoàng vương
Mình viết lại chuyện ngày nay anh nhé

Hãy bắt đầu bằng chuổi ngày vui vẻ
Em không yêu, anh cũng chẳng tỏ tình
Bắt chước người mình ngồi ngắm trăng xinh
Cười khúc khích mộng mơ thành thi sĩ

Tặng nhau thơ mình học làm tri kỷ
Kể nhau nghe chuyện cũ của mấy đời
Chuyện nắng mưa, nhà hàng xóm đổi dời
Kể luôn chuyện của cái thời con nít

Vậy thôi nha, anh đừng chê là ít
Nghĩ tới nhau ngần ấy cũng nhiều rồi
Còn hơn trao rượu tình ngọt bờ môi
Nhưng khi uống đắng lòng nhau nhiều quá

Tới kiếp sau em không thèm tiền lá
Nợ đời này anh phải trả gấp đôi
Em tha rồi, tội anh để tình trôi
Mình viết lại chuyện đời bằng trang khác

LaLan

Một Thoáng Vu Vơ

Tặng CaliN

Chợt giật mình, ta nhìn lại quanh ta
Đường rộng quá một mình mình đếm bước
Sông tình yêu ta thêm lần lội ngược
Tiến hay lui, ta ngờ vực hỏi lòng

Hối hận ư ? Ta tự nhủ là không !
Chưa phút cuối, ta chưa đành thua cuộc
Dây sầu thương, mơ màng ta đã buộc
Giữa sông dài ta gượng chẳng buông tay

Ta quen rồi, cái dư vị đắng cay
Chân cố bước dù tim hồng ứa máu
Tập cười khan giữa dòng đời huyên náo
Tập khóc thầm khi chợt biết mình say

Tự nhủ thầm...men đời...ắt phải cay
Thì cuộc sống ta không cần phải tỉnh!!!

LaLan

Nếu Thật Cuộc Đời Có Kiếp Sau

Nếu thật cuộc đời có kiếp sau
Nhỏ mong được hóa kiếp sang giàu
Sẽ mua cho hết buồn nhân thế
Để người vui sống chẳng còn đau

Nếu thật cuộc đời có kiếp sau
Nhỏ mong tình ái mãi đẹp màu
Dù mưa dù nắng tình đừng nhạt
Yêu đến trọn đời vẫn còn nhau

Nếu thật cuộc đời có kiếp sau
Nhỏ hứa sẽ ngoan sẽ thuộc làu
Nhớ hoài nhớ mãi lời mẹ dạy
Không để tuổi khờ vụt qua mau

Nếu thật cuộc đời có kiếp sau...

LaLan

Mừng Sinh Nhật NK (2)

Nhỏ đã hứa mỗi năm vào sinh nhật
Sẽ tặng anh bài thơ mới làm quà
Biển nhớ kìa....nên biểu sóng ngân nga
Đừng quấy động cho Nhỏ tròn lời hẹn

Vùng quê Nhỏ...bước đông về rón rén
Biển vẫn xanh, mà sóng đã lạnh lùng
Bao lâu rồi...từ tuyết - biển tương phùng
Dường nước biển chẳng còn nguyên hơi ấm

Biết anh vẫn còn nhớ màu biển thắm
Nhỏ cố tình vớt bọt sóng gửi sang
Ủ vào tay, không dám thở, sợ tan
Nhỏ cẩn thận đợi sáng ngày mang tặng

Vào đông lạnh, mai chắc trời không nắng
Tuyết mà rơi, anh nhớ mở cửa nhìn
Hứng đầy tay những hoa tuyết trắng tinh
Anh ngắm kỷ....sẽ thấy hình bọt biển

Chút xíu thôi, một món quà diệu viễn
Nhờ bao la vũ trụ để mang về
Tặng giùm anh, quà Nhỏ đó, đừng chê
Nửa màu biển - và nửa - màu hoa tuyết

LaLan
Ngày 10/12/2000

Trăng Đợi Anh Về

Về đây anh, ta cùng dạo biển đêm
Mây nước đẹp, biển thì thầm nhịp vỗ
Anh coi kìa cơn sóng đang làm bộ
Hôn bờ xong - vờ như chỉ vô tình

Trời đêm nay nhiều sao sáng lung linh
Trăng nghịch ngợm vén rèm cười nửa miệng
Anh đâu rồi sao hông thèm lên tiếng
Đừng trêu mà, em sợ lắm màn dêm

Anh gạt em - hứa sẽ chải tóc mềm
Vòng tay ấm che vai em khỏi lạnh
Nhưng giờ này sao bỏ em hiu quạnh
Tim mệt nhoài thổn thức gọi tên ai

Đêm nay nữa là đã mấy đêm dài
Chỉ mình em bồi hồi nhìn bóng nguyệt
Chờ lâu ghê nên lòng Hằng cũng khuyết
Anh hãy về cho mộng được tròn trăng

LaLan
Ngày 18/05/1999

Vỏ Ốc

Có một lần em đã nói cùng anh
Em chỉ muốn suốt đời làm con ốc
Nếu thích, anh cứ gọi em cô ngốc
Em chỉ cười...không có giận anh đâu

...Tối qua mẹ nhìn em thật là lâu
Rồi thở dài, giọng buồn buồn mẹ hỏi
"Con gái mẹ sao đêm nay tóc rối
Con đâu ra đời trong tháng mưa ngâu ?"

Em ôm lưng mẹ, nhỏng nhẻo giụi đầu
Nũng nịu bảo khi mẹ sinh con gái
Là vẽ rồi đường con bước chông gai...


...Rón rén bên anh ngày nối tiếp ngày
Em vui vẻ nhận cho mình thua thiệt
Tình em đó, định nghĩa bằng khắc nghiệt
Nép bên đời, len lén ngó người thương

Ốc mượn hồn, em sống với trùng dương
Đã quen lắm, dòng đời bao sóng dữ
Anh không quen, thì thôi xin đừng thử
Góc đời này...cô quạnh lắm...tình em

LaLan
Ngày 09/08/1999

Tạ Từ

Khi xa người
Ừ thì em buồn lắm
Muốn khóc một lần
Lại sợ mình làm bận lòng nhau

Người hỏi , "còn đau ?"
em gượng cười, "đã hết,
hồn em lịm chết
nợ ân tình, em chẳng muốn đòi thêm"

Tim em yếu mềm
hay kiếp rồi em nợ
mang nhiều trắc trở
đợi kiếp này, anh tới để đòi em ?

Ờ thì má lem
nước mắt rơi mằn mặn
lời anh xa vắng
"thương chẳng tròn, tim mãi giữ hình em"

LaLan
Ngày 16/10/1999

Mừng Sinh Nhật NK (3)

Em đâu quên lời hứa với người xưa
Hàng năm vẫn ngồi đây mơ hoa tuyết
Nơi xa đó đông có còn diễm tuyệt
Hay giận nhau trời đất chẳng giao mùa

Nè, kéo áo cao, đừng để gió lùa
Vô tình lắm, tuyết thích trêu người lắm
Bài thơ nhỏ mang tình xa muôn dặm
Ủ hồn ai bớt lạnh một đôi phần

Đường ai đi còn dài gót phong trần
Em cầu chúc mau ngày tìm hạnh phúc
Hỏi làm chi biển quê người trong đục
Cho triều dâng con sóng lạ trong lòng

Sinh nhật này em thấp nến cùng đông
Nhờ gió biển mang giùm câu nguyện ước
Quê tuyết xa, mong người xưa hiểu được
Vui nha anh, thêm một tuổi, an lành

LaLan
Ngày 10/12/2001

⟸ Thơ